Người đăng: Công Chúa Cốm
Chương trướcChương tiếp
Một vị quan viên nói: “Quả thật là thơ hay, tài lớn như thế, không đọc sách đáng tiếc, Hứa Bình Chí kia chẳng ra làm sao.”
Tửu khách còn lại gật đầu đồng ý, lại nói: “Đáng tiếc Hứa Thất An kia hôm nay chưa tới Giáo Phường Ti, bằng không nhất định khiến hắn biết tài hoa trạng nguyên lang của chúng ta.”
Nghe được câu này, trong đầu Sở trạng nguyên hiện lên một chuỗi “?”
Hứa Thất An không phải chết trận ở Vân Châu sao, cách hơn tháng, kinh thành bên này không có khả năng chưa nhận được tin tức.
Ngay lúc này, Phù Hương ngạc nhiên lẫn vui mừng hô lên: “Hứa lang!”
...
Gã sai vặt áo xanh dẫn Hứa Thất An vào sân, đi về phía đại sảnh, nói: “Không phải tiểu nhân lắm chuyện, vị kia so với ngài được hoan nghênh hơn nhiều.
“Ta tìm các tỷ tỷ trong viện hỏi thăm, vị này chính là nhân vật truyền kỳ. Trạng nguyên năm Nguyên Cảnh thứ ba mươi bảy (nhầm lẫn số năm), sau lại không biết vì sao, từ quan không làm, làm giang hồ khách.
“Sau đó tỏa sáng rực rỡ, ở kinh thành tạo dựng uy danh hiển hách, được Ngụy Công coi là kinh thành đệ nhất kiếm khách đấy.”
Hứa Thất An đột ngột dừng bước, thầm nhủ con mẹ nó, số 4 ở bên trong?
Trạng nguyên Đại Phụng này làm sao vậy, người người đều là lão tài xế Giáo Phường Ti sao.
Số 4 biết ta là đường ca của Từ Cựu, biết ta đã chết ở Vân Châu... Bây giờ thấy ta chưa chết, quay đầu nói ở trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư... Lý Diệu Chân lại sẽ nhớ tới chuyện mình bị “Số 3” hướng dẫn chết về mặt xã hội... Hứa Thất An hoàn toàn không ngờ tới, chết về mặt xã hội đến nhanh như vậy.
“Hứa lang!”
Trong tiếng hô ngạc nhiên lẫn vui mừng của Phù Hương, Hứa Thất An phát hiện, chết về mặt xã hội đến nhanh hơn so với hắn tưởng tượng.
Trong đại sảnh, các tửu khách cùng hoa khôi đều quay đầu, từng ánh mắt rơi ở trên người hắn.
Lấy tình huống giương cung bạt kiếm của số 4 cùng số 2 bây giờ, hẳn là sẽ không chủ động nói chuyện phiếm, ổn một tay ổn một tay... Hứa Thất An nháy mắt áp chế toàn bộ cảm xúc, mặt mang nụ cười bước vào đại sảnh, chắp tay nói:
“Quấy rầy các vị rồi.”
Các quan viên đang ngồi đều lộ ra nụ cười, trong miệng hô “tử tước đại nhân”, nhiệt tình gọi hắn vào ngồi, giống như rất quen thuộc với Hứa Thất An.
Trong mắt các hoa khôi càng nhiều là ngạc nhiên lẫn vui mừng.
“Hứa lang.”
Phù Hương cười tươi như hoa, dắt hắn vào ngồi, ân cần rót rượu.
Cùng lúc Hứa Thất An vào ngồi, quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện Chung Ly không thấy nữa.
Nàng hẳn là nấp đến nơi nào đó rồi... Nhưng đừng cách ta quá xa nha, bằng không đêm nay Giáo Phường Ti có thể bị một mồi lửa đốt sạch... Trong lòng nghĩ, Hứa Thất An nhìn về phía số 4, thoải mái đánh giá hắn.
Số 4 là soái ca tuấn lãng, một lọn đầu bạc trên trán tăng thêm sức quyến rũ của hắn, toàn thân lộ ra tiêu sái, không thấy mũi nhọn.
Sở trạng nguyên cũng đang đánh giá Hứa Thất An, cái khác không nói, chỉ riêng bề ngoài này, hắn liền tin tưởng vị Đả Canh Nhân trước mắt này là đường huynh của Số 3.
Hai huynh đệ đều là tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường đường.
Hắn là như thế nào sống lại... Sở trạng nguyên gật đầu nói: “Sở Nguyên Chẩn, tự Tử Chân.”
Hứa Thất An chắp tay: “Hứa Thất An, tự Ninh Yến.”
Kế tiếp là chơi hành tửu lệnh, văn thanh hoa khôi Tiểu Nhã phụ trách đảm đương lệnh quan, từ đối câu đối đến thi từ chơi đô-mi-nô, chơi vui quên cả trời đất.
Tiếc nuối duy nhất là Hứa Thất An không tham gia, mà là để Phù Hương bên người làm thay, hắn chỉ để ý uống rượu ăn thịt.
Hứa Thất An lần này đến Giáo Phường Ti là thăm Phù Hương, lúc này thấy nàng tinh thần phấn chấn, khí sắc hồng nhuận, mới tin tưởng thật sự chỉ là cảm mạo nho nhỏ, là mình lo lắng quá.
“Ngày tốt cảnh đẹp như thế, Hứa đại nhân không làm một bài thơ?” Một vị quan viên không cam lòng, giựt giây Hứa Thất An làm thơ.
Hứa Thất An lấy cấu tứ khô kiệt từ chối hết.
Không chỉ có quan viên ở đây thất vọng, các hoa khôi cũng tiếc hận không thôi.
Thật ra hắn không phải không muốn làm thơ, mà là chưa nghĩ tới thơ từ thời nào.
Hôm nay Ngụy Uyên cho hắn một nhiệm vụ, đó là từ bên trong quay vần, ngăn cản số 4 cùng số 2 liều mạng, để bọn họ giao thủ điểm đến là dừng.
Cứ như vậy, hắn phải trước tiên ở số 4 nơi này cày độ hảo cảm cao chút.
“Sở huynh, hôm qua nghe đồng nghiệp trong nha môn nói, bởi Thiên Nhân chi tranh sắp tới, đệ tử Thiên tông Lý Diệu Chân kia sắp vào kinh thành. Mà ngươi là kiếm tu Nhân tông...” Hứa Thất An dừng một chút, cũng không nói tiếp, nhưng ý ở ngoài lời rất rõ ràng.
Số 4 Sở Nguyên Chẩn mỉm cười nói: “Ta sẽ đại biểu Nhân tông ra mặt, giao thủ với đệ tử Thiên tông.”
Hắn biết tận gốc đối với Hứa Thất An, người này lúc ở Vân Châu kết giao Lý Diệu Chân, bản thân lại là Đồng la được Ngụy Uyên coi trọng, biết tin tức này không kỳ quái.
Hứa Thất An thuận thế nhìn về phía trường kiếm tựa chéo vào bên bàn rượu, hiếu kỳ nói: “Có thể để tiểu đệ chiêm ngưỡng mũi nhọn kiếm này không?”
Sở Nguyên Chẩn lắc đầu: “Từ năm đó thua Trương Khai Thái, kiếm này liền chưa từng ra khỏi vỏ.”
“Vậy xong rồi, kiếm này gỉ chết ở trong vỏ kiếm rồi.” Hứa Thất An thốt ra.
“Cái gì?” Số 4 sửng sốt.
“Ý tứ của tiểu đệ là, vì sao kiếm không ra khỏi vỏ.”
Sở Nguyên Chẩn tươi cười ôn hòa, không ra vẻ, có hỏi tất đáp: “Ta đang dưỡng kiếm khí, kiếm này không ra thì thôi, ra thì mũi nhọn vạn trượng.”
Hứa Thất An chậm rãi gật đầu, đột nhiên có linh cảm, hắn nắm chén rượu, cau mày, ra vẻ trầm ngâm.
“Có gì không ổn?” Số 4 hỏi.
Hứa Thất An từ từ nói: “Lúc trước cấu tứ khô kiệt, làm không ra thơ hay, nhưng nghe Sở huynh nói, bỗng nhiên cấu tứ chảy ra, nhịn không được muốn làm một bài thơ.”
Mắt các tửu khách cùng hoa khôi “soạt” sáng ngời, sáng quắc nhìn tới.
Số 4 có chút bất ngờ, có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng, ngồi ngay ngắn lại, “Rửa tai lắng nghe.”
Theo đạo thơ càng ngày càng nhiều, Hứa Thất An dần dần mò mẫm được bí quyết người đọc sách “hiển thánh”, người khác hỏi cái gì ngươi đáp cái đó, đây là chuyện kẻ ngu ngốc mới làm.
Nhất định phải nhử, câu đủ khẩu vị.
Tựa như bây giờ, từ số 4 đến tửu khách, từ tửu khách đến hoa khôi, từ hoa khôi đến tỳ nữ hầu hạ trong bữa tiệc đều đang nhìn hắn, mỏi mắt mong chờ.
Trong mọi ánh mắt nhìn vào, Hứa Thất An đứng dậy, ở trong sảnh đi thong thả, sau bảy bước, hắn dừng lại, từ từ nói: “Thập niên ma nhất kiếm (Mười năm mài mỗi một thanh gươm).”
Sở Nguyên Chẩn ngẩn ra, hắn vừa nói đang dưỡng kiếm, Hứa Thất An lập tức làm ra một câu này, không chạy, bài thơ này chính là vì hắn mà làm.
Số 4 nhất thời có chút cảm động, hắn cùng với Hứa Thất An này chưa từng gặp mặt, nâng cốc nói chuyện vui vẻ vài câu, liền nguyện ý làm thơ vì hắn, đối đãi người ta thân mật nhiệt tình như thế, thật sự làm người ta hổ thẹn.