Tra ra hung thủ gi/ết chết Bình Viễn bá, nhưng chưa truy bắt, ngược lại bù lại ngân lượng Dưỡng Sinh đường khất nợ, sai người sửa chữa sân nhà.
“Ngụy Uyên...” Trong ánh nến tối tăm, Hứa Thất An thấp giọng nói.
Sáng sớm Hứa Thất An vừa đến phòng khách riêng, đã nghe thấy Hứa Linh m nhao nhao ồn ào.
Trên khuôn mặt nhỏ trơn bóng trắng noãn của nó nổi một cái nốt đỏ au, ấn một cái liền rất đau.
Thẩm thẩm lừa nó nói, đây là khuôn mặt mọc sâu, sâu đang ăn thịt của nó, ngày mai nó liền hủy dung, tương lai cũng không lấy chồng được.
Hứa Linh m không để ý mình có thể lấy chồng được hay không, nhưng nó luôn cảm thấy mình là trẻ con đáng yêu, tương lai sẽ xinh đẹp giống mẫu thân, tỷ tỷ, trở thành quỷ gây sự ưu tú.
Nghe mẫu thân nói như vậy, nó đau lòng lã chã chực khóc.
Cho nên nói thẩm thẩm cũng là người xấu, ngay cả con gái nhỏ của mình cũng lừa, còn đắc ý, ở bên cạnh cười nhạo.
“Đại ca...” Hứa Linh m ngoáy cái mông nhỏ, chạy đến trước mặt đại ca, phanh gấp, nghiêng mặt, đầu ngón tay ngắn ngủn chỉ má của mình, bẹp miệng: “Muội sắp hủy dung rồi.”
“Muội đây không phải hủy dung, “ Hứa Thất An xoa xoa cái đầu quả dưa của nó: “Muội đây là nổi bong bóng đẹp.”
“Cái gì là nổi bong bóng đẹp?”
“Chính là tương lai khẳng định xinh đẹp hơn mẹ cùng tỷ tỷ của muội.”
Hứa Linh m tin, rất vui vẻ, bữa sáng ăn ba bát cháo.
...
Đến nha môn Đả Canh Nhân, ba người Hứa Thất An, Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu phụ trách tuần tra ban ngày kết bạn đi bộ ở trên đường.
“Thanh đao này của ngươi không tệ.” Tống Đình Phong phát hiệu bội đao Hứa Thất An đeo sau lưng, hình thức đã thay đổi.
Hứa Thất An một tay ấn đao, ngón cái khẽ gảy, để hắc kim đao ra khỏi vỏ ba tấc, lại nhanh chóng vào vỏ, tươi cười đắc ý:
“Ti Thiên Giám tặng.”
Hắn chưa nói là giám chính tặng, nói cũng không có ai tin, nhỡ đâu tin, lan truyền ra ngoài, còn có thể rước lấy ánh mắt của kẻ mơ ước.
“Pháp khí?” Mắt Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu sáng lên.
Hứa Thất An lắc đầu, không phải pháp khí, không khắc trận pháp, đặc điểm duy nhất chính là cứng rắn.
Điểm ấy trái lại rất ăn khớp với Hứa Thất An.
Nội thành đường phố rộng lớn, bốn phương thông suốt, Hứa Thất An mua rất nhiều đồ ăn vặt, chia cho hai vị đồng nghiệp, vừa ăn vừa đi.
Tuần tra ban ngày có chỗ tốt của tuần tra ban ngày, trừ Đả Canh Nhân, còn có Ngự Đao vệ tuần thành, bộ khoái phủ nha các thứ.
Điều này làm áp lực công tác của Đả Canh Nhân yếu bớt rất nhiều, có thể có thời gian mò cá, đi mệt, vào quán trà uống trà nghe kể chuyện, cũng có thể câu lan nghe khúc.
Đi rồi đi, dưới chân Hứa Thất An giẫm phải vật cứng, hắn mắt nhìn phía trước, hầu như không có tạm dừng, gập người nhặt lên.
Động tác quá mức tự nhiên trôi chảy, vẻ mặt quá mức bình tĩnh, dẫn tới Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu cho rằng hắn chỉ là “sờ ống quần”, “phủi giày”… các động tác bình thường không có gì lạ.
Chưa phát hiện vị đồng nghiệp mới này vừa rồi thấy ba chỉ bạc.
Hứa Thất An cầm bạc, đề nghị: “Câu lan nghe khúc, như thế nào?”
Tống Đình Phong cùng Chu Quảng Hiếu chần chờ một chút: “Được.”
Ba người ngựa quen đường cũ vào câu lan, tới nhã gian lầu hai, cái bàn bày ở bên lan can, khách nhân có thể vừa uống trà uống rượu, vừa quan sát tiết mục vũ đài sảnh lớn.
Trên vũ đài đang tiến hành một hồi tạp kịch.
“Ngày kia là ngày bệ hạ tế tổ, các ngươi hẳn là từng có vài lần kinh nghiệm nhỉ.” Hứa Thất An mở ra đề tài, nhân tiện hướng hai vị đồng nghiệp cầu lấy kinh nghiệm.
“Chúng ta chỉ cần thủ bên cạnh Tang Bạc (Tang – cây dâu; Bạc: hồ nước) là được, tế tổ đại điển cử hành ở Tang Bạc, cái này ngươi biết chứ.” Tống Đình Phong ăn củ lạc, nhấp một ngụm rượu nhỏ.
Hứa Thất An gật gật đầu, Tang Bạc là hồ nhỏ ngoài hoàng thành, vừa vặn ở trong ngũ vệ quân doanh của kinh thành bảo vệ.
Nhiệm vụ của Đả Canh Nhân rất đơn giản, chính là bảo vệ trật tự, bảo hộ dòng họ hoàng thất an toàn.
Lưu trình hiến tế có Thái Thường tự cùng Lễ bộ phụ trách, tuần tra vòng ngoài có Ngự Đao vệ, Kim Ngô vệ các cấm quân hoàng thành.
Xem xong một hồi tạp kịch, Tống Đình Phong ngại nhàm chán, gọi tú bà đến, chỉ một lát, một đám cô nương ăn mặc trang điểm đẹp đẽ liền vào, cười tủm tỉm đứng thành một hàng, hướng ba vị khách quý đá lông nheo.
Đồng phục Đả Canh Nhân trên thân ba người Hứa Thất An vẫn là phi thường dọa người.
Hứa Thất An bởi vì ngày hôm qua kho vàng đã bị Phù Hương vét sạch, cũng không tính động vào nữ nhân, võ giả Luyện Khí cảnh không cần cấm dục, nhưng cũng cần tiết chế, không thể phóng túng.
“Đợi lát nữa các ngươi làm việc, có thể thử để cô nương gọi ngươi ba ba.” Hứa Thất An thấp giọng nói.
Tống Đình Phong và Chu Quảng Hiếu khó có thể tin nhìn chằm chằm hắn, giống như đang nói: ngươi là cầm thú?
Sau khi chọn hai nữ nhân khuôn mặt xinh xắn, hai người không ra khỏi nhã gian, mà là vào buồng trong, câu lan loại địa phương này, đương nhiên sẽ không thuần túy nghe khúc, phần lớn thời điểm, là vừa nghe khúc, vừa hoàn thành truyền sinh mệnh.
Cho nên, bình thường trong nhã gian tự có buồng trong.
Tú bà cùng cô nương không được chọn rút đi, Hứa Thất An vừa xem tiết mục mới, vừa nghe thanh âm khe khẽ bên tai.
Không bao lâu, Tống Đình Phong nhỏ giọng nói: “Gọi ba ba.”
Nghe đến đó, Hứa Thất An vui mừng cười, hắn biết, mình đã mở ra cánh cửa thế giới mới cho đồng nghiệp.
Bên kia không có tiếng nói nào, bạn học Quảng Hiếu thật sự là người kiên định vùi đầu vất vả làm lụng...
...
Tới gần giữa trưa, ba người rời khỏi câu lan, bởi vì bụng đầy bánh ngọt nước trà cùng rượu, cơm trưa không ăn nữa.
“Hôm nay chơi còn rất tận hứng.” Tống Đình Phong nheo mắt, hài lòng.
“Cái này tính là gì, lần tới ta dạy cho ngươi chơi cò quay Nga.” Hứa Thất An bĩu môi.
“Cò quay Nga?” Tống Đình Phong vẻ mặt xa lạ, nhưng không cản trở hứng thú của hắn: “Thú vị không?”
“Ta cũng chưa từng thử.” Hứa Thất An nhún nhún vai. Dù sao trò chơi này kẻ có tiền mới chơi được.
Tống Đình Phong vẻ mặt “ngươi đang trêu ta à”: “Vậy ngươi nói với ta làm gì.”
Hứa Thất An bất đắc dĩ nói: “Bởi vì ta còn chưa học được quản lý tốt thời gian.”
Vừa đi vừa tán gẫu, bỗng nhiên thấy phía trước một đội bộ khoái mặc công phục phủ nha ra roi thúc ngựa chạy tới.
Cầm đầu là nữ tử, dáng người cao gầy, ngũ quan tú lệ, lông mày rậm hơn nữ tử bình thường, anh khí bừng bừng.
Lữ Thanh liếc một cái liền thấy được ba người, dù sao sai phục Đả Canh Nhân vừa đẹp trai vừa đáng chú ý, lập tức ghìm cương ngựa, ở lúc ngựa giơ cao móng trước hí dài, thanh âm réo rắt: “Hứa công tử, lại gặp mặt rồi... Hai vị đã lâu không gặp.”