Vũ Lâm vệ chờ ở ngoài cổng Thiều m uyển, thị vệ của Phiếu Phiếu thì dẫn Hứa Thất An vào bên trong, sau khi xuyên qua tiền viện, ở trong đại sảnh tiếp khách gặp được Lâm An.
Nhị điện hạ vẫn là váy đỏ tinh xảo phức tạp, búi tóc cắm kim bộ diêu, trâm mã não… các loại trang sức hoa mỹ, thậm chí còn có một cái mũ phượng nhỏ không hợp lễ chế.
Mặt trứng ngỗng mượt mà, mắt hoa đào quyến rũ đa tình, mặt không biểu cảm ngồi ở nơi nào, tựa như một con búp bê Lolita phiên bản phương đông ra từ tay đại sư.
Thấy nàng không sao, Hứa Thất An thầm thở phào một hơi: “Điện hạ, làm sao vậy?”
Lâm An phất phất tay, đuổi thị vệ cùng cung nữ bên người, chỉ để lại một mình Hứa Thất An.
Phiếu Phiếu nhìn chằm chằm hắn một lát, “Oa” một tiếng khóc lên, tủi thân và uất ức khóc nức nở lên án: “Hoài Khánh muốn giết ta.”
... Ta hình như hiểu cái gì rồi! Hứa Thất An thở dài.
Đã nói mà, Lâm An làm con gái Nguyên Cảnh đế thương yêu nhất, nàng có thể có nguy cơ gì.
Cái gọi là sống còn chính là một câu chuyện như vậy, thật đúng là nàng biết gây chuyện.
“Ngươi lại đi chỗ trưởng công chúa tìm gây chuyện?”
Phiếu Phiếu vừa khóc, vừa trừng mắt nhìn hắn: “Cái gì gọi là ta đi gây chuyện, ngươi nói cho rõ.”
Hứa Thất An một lần nữa tổ chức ngôn ngữ: “Nhị điện hạ lại đi chỗ Hoài Khánh công chúa mở rộng chính nghĩa?”
Phiếu Phiếu dùng sức “Ừm” một tiếng, cái mũi sụt sịt nói: “Hoàng hậu người phụ nữ độc ác kia muốn giết mẫu phi của ta, ta đi tìm Hoài Khánh lý luận, nào ngờ ả cũng là kẻ tâm địa đen tối. Thế mà lại động thủ đánh ta.”
“Đánh ngươi?” Hứa Thất An nhíu nhíu mày, đánh giá Lâm An, “Nơi nào?”
“Ả dùng dây mây vụt ta.”
Phiếu Phiếu xắn tay áo, lộ ra một đoạn cánh tay trắng noãn như ngó sen, trên da thịt trắng như tuyết có hai vết roi nhạt.
“Quả thực đáng giận!”
Hứa Thất An lòng đầy căm phẫn, tức sùi bọt mép dựa vào lan can, mưa rả rích tạnh, nâng mắt nhìn, ngửa mặt lên trời thét dài, sỉ nhục của Lâm An còn chưa rửa, hận của thần tử khi nào mới thôi.
“Điện hạ yên tâm, ty chức nhất định chủ trì công đạo cho ngươi, sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Hoài Khánh kia.”
“Cũng không cần ngươi ra tay...”
Vừa thấy Hứa Thất An thái độ lòng đầy căm phẫn, chủ nhục thần tử, Phiếu Phiếu liền rất cảm động, nói: “Hoài Khánh tốt xấu cũng là công chúa, ngươi một mình động thủ, sẽ bị cấm quân trong cung bắn chết.”
Cám ơn trời đất, điện hạ ngài chỉ số thông minh vẫn trên mốc... Hứa Thất An lắc đầu, trầm giọng nói: “Điện hạ thiếu một sợi tóc, đối với ty chức mà nói chính là nhục nhã vô cùng. Ty chức cho dù tan xương nát thịt, cũng phải tìm Hoài Khánh kia bám riết không thôi.”
Phiếu Phiếu chậm rãi gật đầu, cái mũi sụt sịt, nói: “Bản cung hôm nay tìm ngươi vào cung, chính là vì việc này. Bản cung trái lo phải nghĩ, lúc ấy rõ ràng có thể phản kháng, có thể lao lên cào mặt Hoài Khánh, nhưng ta phát huy thất thường.
“Nghĩ đi nghĩ lại, nhất định là bên cạnh ta không có hộ vệ đắc lực. Ngươi theo ta lại đi Xuân Đằng uyển của Hoài Khánh một chuyến.”
... Vẻ mặt Hứa Thất An ngẩn ra, cảm giác tự nhấc tảng đá lên đập chân mình.
“Khụ khụ!”
Hắn đằng hắng cổ họng, “Điện hạ an tâm một chút chớ nóng, hơn nữa nói với ta đã xảy ra cái gì, ty chức cũng dễ châm chước một chút.”
Châm chước lặng lẽ chuồn như thế nào... Hắn lặng lẽ nghĩ.
Phiếu Phiếu liền mang sau khi vụ án Phúc Phi kết thúc, hậu cung xảy ra tranh đấu, bao hàm tất cả nói cho Hứa Thất An.
Không ngoài dự liệu, hoàng hậu hận triệt để Trần quý phi, làm khó dễ khắp nơi, lúc này mọi người mới biết, thì ra mười tám ban võ nghệ trong hậu cung, hoàng hậu nương nương tinh thông hơn bất cứ ai khác.
Trước kia chỉ là chưa có đất dụng võ.
Mỗi ngày trời vừa sáng, nàng liền bảo Trần phi đi qua thỉnh an, sau đó ra sức gây hấn, dặn dò cung nữ dưới trướng làm thay, “phê bình” Trần phi, khiến nàng trở thành trò cười của hậu cung.
Còn có phạt quỳ, bóp tay… một loạt xử phạt về thể xác.
“Ngươi nói hoàng hậu có phải tâm địa rắn rết hay không.” Nói đến chỗ hận, bàn tay nhỏ của Phiếu Phiếu đập bàn giận dữ.
Mẹ ngươi hại chết em trai ruột của người ta, hoàng hậu đương nhiên phải đối đầu tới chết với mẹ ngươi, tuy quốc cữu chết chưa hết tội... Hứa Thất An nhíu mày nói: “Còn gì không?”
“Đương nhiên là có, ngay tại hôm qua, mẫu phi bỗng nhiên trúng độc, hấp hối. Hạ nhân cung Cảnh Tú vội đi mời thái y, nhưng ai ngờ, thái y bị hạ nhân cung Phượng Tê đoạt đi rồi.”
“A? Vậy sau đó thế nào.” Hứa Thất An hơi kinh ngạc.
Phiếu Phiếu lòng còn sợ hãi nói: “May mà trong cung mẫu phi có dự trữ linh đan giải độc, lúc này mới giữ được một mạng.”
Hứa Thất An ý vị sâu xa “Ồ” một tiếng.
Trúng độc hẳn là khổ nhục kế của Trần phi, hãm hại hoàng hậu, hoàng hậu mất em trai ruột thì lựa chọn chơi cứng, vì thế cướp đi thái y, Trần phi bất đắc dĩ, đành phải lấy ra thuốc giải tự cứu.
“Bệ hạ phản ứng thế nào?” Hắn hỏi.
“Phụ hoàng không nói gì hết.” Phiếu Phiếu nhướng mày lên, dùng sức hừ một tiếng, biểu đạt mình bất mãn.
Ừm, Nguyên Cảnh đế hẳn là biết rõ, cũng không quản, cứ để các nàng quậy... Cũng không thể nói không quản đi, ít nhất ta tạm thời chưa thấy ra dấu vết Ngụy Công ra tay... Nếu là Ngụy Công ra tay, Trần phi có thể đã lạnh toát rồi.
Hứa Thất An đoán Nguyên Cảnh đế có âm thầm cảnh cáo Ngụy Uyên.
Các nữ nhân của trẫm đánh sống đánh chết, là chuyện của trẫm, ngươi một ngoại thần, không được nhúng tay!
Hứa Thất An cảm thấy Nguyên Cảnh đế là gã đàn ông tồi, mình tốt hơn hắn nhiều, bởi vì hắn bây giờ đang tích cực xử lý sự kiện hậu cung cháy.
Hứa Thất An trầm ngâm một lát, thử nói: “Hoàng hậu vì sao phải nhằm vào Trần phi, điện hạ ngài biết không?”
Phiếu Phiếu làm bộ chưa nghe thấy, trong mắt hiện lên một tia khổ sở.
Hứa Thất An đã hiểu, đáy lòng thở dài một tiếng.
“Đi thôi, bản cung muốn đi đánh Hoài Khánh.”
Nói xong, Lâm An từ dưới bàn rút ra một sợi dây mây.
Ngươi con mẹ nó cũng đã chuẩn bị tốt rồi à!! Hứa Thất An ngây người.
“Điện hạ, bình tĩnh một chút bình tĩnh một chút...”
Hắn vừa định khuyên, Lâm An mím môi, nhìn chằm chằm hắn: “Ta biết, lòng của ngươi thật ra là hướng về Hoài Khánh.”
“Nói bừa!”
Hứa Thất An phản ứng rất lớn, vỗ ngực nói: “Đi thì đi.”
Hai người dẫn theo cung nữ cùng thị vệ, đến thẳng Xuân Đằng uyển của Hoài Khánh.
Trong ánh mặt trời ấm áp của sáng sớm, nhánh cây mọc chồi non, Hoài Khánh mặc váy cung thanh lịch ngồi ở trong đình trú nắng, trong tay đang cầm một quyển sách.
Bóng lưng yểu điệu, tư thế ngồi thẳng, mái tóc đen nhánh phối với váy cung đình màu trắng, nổi bật lên một hơi thở văn nghệ thanh lịch.