Hôm nay nghĩ đến, hắn có thể nhanh chóng lĩnh ngộ “Ý”, bước vào tứ phẩm, cũng là bởi vì hắn luôn tu luyện “Ý” này, từ bát phẩm Luyện Khí cảnh bắt đầu, đã tu luyện hình thái ban đầu của “Ngọc Toái”.
Hứa Thất An hô lên “cược mạng”, không phải hành động theo cảm tình, không phải lời nói hùng hồn, mà là có nguyên nhân.
Từ khi chém giết Trinh Đức, vào giang hồ tới nay, tình cảnh của Hứa Thất An, luôn là như giẫm trên miếng băng mỏng.
Vừa phải phòng bị mưu tính của Hứa Bình Phong, vừa phải phòng bị Phật môn đuổi giết.
Ở trong loại nghịch cảnh này giãy dụa, cảm ngộ của hắn đối với “Ngọc Toái” càng ngày càng khắc sâu.
Thẳng đến một trận chiến núi Khuyển Nhung này, di chuyển giữa ba vị cường giả siêu phàm cảnh vây công, lúc nào cũng có thể chết trong tuyệt cảnh thật sự, Ngọc Toái, rốt cuộc nghênh đón đột phá...
...
Cược mạng?!
Tiếng rít gào này vang vọng trời đất, ngay cả quân trấn dưới núi Khuyển Nhung, sĩ tốt kỵ binh bên trong cũng nghe rõ ràng.
Tuy cách xa xôi, nhưng núi Khuyển Nhung xảy ra chiến đấu, động tĩnh lớn như vậy, quân trấn bên này cũng có thể rõ ràng cảm nhận được.
Biết rõ Võ Lâm minh gặp nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay.
Hứa Thất An chiến đấu cùng ba cường giả siêu phàm cảnh, thường thường từ đỉnh núi đánh tới bầu trời, quân trấn bên này nhìn thấy rõ ràng.
Nạp Lan Thiên Lộc triệu đến thủ đoạn bão táp,
“Cược mạng? Hứa Ngân la bị ép cược mạng rồi sao...”
Trong mưa to, một võ phu lau mặt, da mép run run.
“Đều nói Hứa Ngân la nghĩa bạc vân thiên, trước kia chỉ nghe nói, chưa từng thấy. Hôm nay mới biết đồn đãi không phải giả. Hắn vì ta xuất chiến, đã không để ý tới sống chết nữa.”
Một sĩ tốt tầng dưới chót nắm chặt bội đao, nhiệt huyết sôi trào, hận không thể lên trời trợ trận.
...
“Hứa, Hứa Ngân la hắn bị ép vào bước đường cùng rồi...”
Một nữ tử Vạn Hoa lâu ôm mặt, trong mắt rưng rưng.
Mọi người sắc mặt bi thương, oán giận, lo lắng, rõ ràng dễ thấy, đối mặt kẻ địch cường đại như thế, đối mặt lực lượng như thần linh, Hứa Ngân la được ăn cả ngã về không, muốn liều mạng với đối phương.
Phen kêu gọi này, càng như là người ở tuyệt cảnh, đang phát ra tiếng gào rống phẫn nộ.
Dung Dung sắc mặt trắng bệch, nắm chặt nắm tay, trái tim dần dần chìm xuống.
“Sao phải tới nước này!”
Liễu công tử nghe thấy được tiếng sư phụ lẩm bẩm, nghiêng đầu nhìn, cái tay cầm kiếm của sư phụ hơi phát run.
Xuất phát từ ăn ý giữa thầy trò, Liễu công tử đã hiểu ý tứ của sư phụ.
Cần gì vì Võ Lâm minh đánh đến một bước này?
Cần gì phải tử thủ núi Khuyển Nhung?
Cách đó không xa Tào Thanh Dương quay đầu, nhìn kiếm khách trung niên, thấp giọng nói:
“Là vì lão tổ tông, lão tổ tông ở bên trong bế quan.”
Nghênh đón ánh mắt hoang mang của mọi người, Tào Thanh Dương giải thích:
“Bởi vì một trận chiến đó ở kinh thành, lão tổ tông giúp hắn. Cho nên, hắn sẽ thủ vững Võ Lâm minh, tuyệt không nhượng bộ.”
Trong một trận chiến đó ở kinh thành, lão tổ tông cũng ra tay?
Cho nên, Hứa Ngân la hôm nay vì Võ Lâm minh mà chiến, không tiếc liều mạng, chỉ vì báo ân ngày đó viện trợ... Mọi người lặng lẽ.
Tiêu Nguyệt Nô đi lên vài bước, hít sâu một hơi, giương giọng nói:
“Thiểu niên hiệp khí, giao kết ngũ đô hùng. Can đảm động. Mao phát tủng. Lập đàm trung. Tử sinh đồng. Nhất nặc thiên kim trọng.”
(Thiếu niên nghĩa hiệp ngời ngời.
Anh hùng giao kết chọn nơi kinh thành.
Can trường, dũng cảm, tinh anh.
Tóc tai dựng ngược, chung quanh luận đàm.
Đồng sinh, đồng tử cũng cam.
Một lời đã hứa, nặng hơn nghìn vàng.
Nàng nhìn người trẻ tuổi đứng trong mưa gió, thấp giọng lẩm bẩm:
“Một lời hứa nặng tựa ngàn vàng.”
Mọi người giật mình nhớ tới, đây là một trong các tác phẩm xuất sắc của Hứa Ngân la, nghe nói là lúc ở Vân Châu một mình cản hai vạn phản quân làm, về sau ở kinh thành truyền xướng rộng rãi, bị người kể chuyện truyền khắp Trung Nguyên.
Hứa Ngân la, một lời hứa nặng tựa ngàn vàng...
...
Ngự Phong Chu.
Cả người Hứa Nguyên Hòe bị mưa to xối, quan sát bóng người kia phía dưới, vẻ mặt phức tạp:
“Sắp liều mạng rồi...
“Hắn rốt cuộc cũng bị ép đến bước đường cùng rồi.”
Hứa Nguyên Sương nhíu mày không nói.
Cơ Huyền đứng ở mép thuyền, hơi cúi người, như muốn thấy rõ chút nữa.
“Nạp Lan Vũ Sư điều động lực lượng vùng thiên địa này, ta không dám nói uy lực có đạt tới nhất phẩm hay không, nhưng tuyệt đối ở cấp độ nhị phẩm đỉnh phong.”
Cơ Huyền hít sâu một hơi: “Thế này so với Hứa Thất An ước chừng cao hơn cả một đại cảnh giới, nếu hắn không có trợ thủ hoặc con bài chưa lật cùng cảnh giới, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
...
“Cược mạng?”
Mắt “Đông Phương Uyển Dung” lưu chuyển năm màu, đây là dấu hiệu lực lượng ngũ hành tràn đầy thân thể.
Giọng nói của nàng bình thản, thậm chí có chút khinh thường, hỏi ngược lại:
“Vẻn vẹn tam phẩm võ phu, cũng xứng cược mạng với ta?”
Khi nói chuyện, nàng giơ cao tay phải, lòng bàn tay nhắm vào bầu trời.
ẦM ~
Sét liên tiếp đánh xuống, ở lòng bàn tay nàng chậm rãi “bổ” ra một cây trường mâu.
Trường mâu do lôi điện thuần túy tạo thành, màu lam trắng mãnh liệt, mặt ngoài nhảy lên tia điện, phát ra tiếng “xẹt xẹt”.
“Đông Phương Uyển Dung” mang lực lượng vô hình hấp thu được hội tụ vào lôi điện trường mâu, màu lam trắng mãnh liệt nhất thời biến thành năm màu lưu chuyển.
Tay nàng bắt đầu run run, như không nắm giữ được luồng lực lượng này.
“Ta chỉ cần nhẹ nhàng ném ra cây lôi mâu này, ngươi chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cược mạng? Họ Hứa ngươi xứng sao.”
Tuy nói ra lời cực kỳ trào phúng, nhưng giọng điệu cùng vẻ mặt “Đông Phương Uyển Dung” lại không có chút trào phúng, bình tĩnh giống như đang nói đại đạo chí lý.
Độ Nan Kim Cương và Tu La Kim Cương yên lặng lui về phía sau, ở nơi xa chắp hai tay.
Cây lôi mâu ngũ hành lưu chuyển này cho bọn họ uy hiếp vô cùng mãnh liệt, Kim Cương thể phách lấy làm kiêu ngạo, ở trước mặt nó vậy mà lại không có chút tự tin cùng tin tưởng.
Cây lôi mâu này trong tay Nạp Lan Thiên Lộc, ngưng tụ lực lượng của vùng thiên địa này cùng lôi điện, có thể giết bất cứ một vị tam phẩm võ phu nào.
Nguy hiểm nguy hiểm nguy hiểm... Hứa Thất An chỉ cảm thấy thân thể đang điên cuồng báo động trước, bản năng cầu sinh thúc giục hắn nhanh chóng chạy đi.
Lực lượng cây lôi mâu này ngưng tụ, đủ giết chết hắn.
“Hứa Thất An, ngươi lần này nếu là không chết, nhất định vang danh thiên hạ, Dương huynh của ta lại phải hâm mộ đấm ngực dậm chân, ghen hận không thể đoạt xá ngươi...”
Lý Linh Tố chân đạp phi kiếm, ở nơi cực xa vây xem.
Đám người Bạch Hổ Tịnh Tâm vốn đuổi giết hắn, lúc này đã dừng tay, chú ý tình hình chiến đấu nơi xa, ai cũng biết, thời khắc mấu chốt quyết thắng đến rồi.