“Lưu Ly Bồ Tát bị Giám chính đả thương, Quảng Hiền cùng Độ Tình tọa trấn A Lan Đà, Nam Cương Phật quốc đang lúc trống rỗng. Bây giờ không phá giải phong ấn, còn đợi tới khi nào.”
Dạ Cơ cay đắng nói: “Nô tỳ chết không đáng tiếc, chỉ là, chỉ là Hùng Vương vẫn chưa đúng hẹn mà đến, lấy đạo hạnh nhỏ nhoi của chúng ta, cho dù tan xương nát thịt, cũng không cách nào hoàn thành nhiệm vụ nương nương dặn dò.”
Cửu Vĩ Thiên Hồ cười tủm tỉm nói:
“Ngươi không muốn chết, ngươi bây giờ tiếc mạng.”
Dạ Cơ khẽ biến sắc.
Cửu Vĩ Thiên Hồ tiếp tục nói: “Con gấu lợn đó không đến thì không đến, bổn tọa đã tìm một vị trợ thủ cho ngươi, sắp tới ngay thôi, kiên nhẫn chờ đợi đi. Hầu hạ tốt hắn, có lẽ có thể cứu ngươi một mạng.”
Dạ Cơ cảnh giác nói: “Ai?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ bỡn cợt cười nói: “Đến lúc đó là biết. Chậc chậc, xinh đẹp như thế, bổn tọa đã sớm chuẩn bị treo giá, an tâm chờ đợi đi.”
Mắt trái Dạ Cơ thu liễm thanh quang, hương màu đen tắt.
Nàng ngồi xếp bằng ở bên cạnh bàn, im lặng hồi lâu, sắc mặt tỏ ra hơi trầm trọng mang lư hương và cây hương cất đi.
Sau đó dặn dò yêu nữ đứng hầu ở ngoài hang đá đi mời ba vị hộ pháp.
Chờ đám người Hồng Anh quay về, Dạ Cơ ngồi xếp bằng ở trên giường, giọng điệu lạnh nhạt:
“Nương nương nói, sắp tới sẽ có người đến giúp đỡ, các ngươi kiên nhẫn chờ đợi.”
Ba vị hộ pháp vẻ mặt vui vẻ, Hồng Anh truy hỏi:
“Là thần thánh phương nào?”
Sắc mặt Dạ Cơ càng lạnh hơn, thản nhiên nói: “Không biết.”
Ồ, Dạ Cơ trưởng lão tựa như rất không vui... Hồng Anh sâu sắc phát hiện thái độ của nàng biến hóa.
Bạch Viên liếc hắn một cái, nói:
“Dạ Cơ trưởng lão, Hồng Anh hỏi ngài, vì sao không quá vui vẻ?”
Dạ Cơ nhíu mày, nhìn Hồng Anh, không vui nói: “Nhiều chuyện!”
“...”
Điểu yêu mở miệng, không còn lời nào để chống đỡ.
...
Trong phù đồ bảo tháp.
Bạch Cơ ghé vào bên cửa sổ tầng thứ ba, hai móng vuốt nhỏ gắt gao bắt lấy khung cửa sổ, nửa thân thể treo xuống.
Nó hưng phấn quay đầu: “Phía dưới chính là khu vực biên giới Thập Vạn Đại Sơn rồi.”
Khi nói chuyện, hai chi sau đạp mấy cái ở trên tường, cầu xin nói:
“Hứa Thất An ngươi bế ta chút, ta mệt quá...”
Hứa Thất An là kẻ rất biết nghĩ cho người ta, túm gáy nó, xách nó ở giữa không trung.
“Không phải như thế này, không phải như thế này, rất khó chịu...”
Tứ chi Bạch Cơ đạp lung tung.
Hứa Thất An không quan tâm tiểu hồ ly kháng nghị, quan sát địa mạo phía dưới.
Hắn có một thời gian hoài nghi mình đi tới rừng rậm nguyên thủy, phía dưới dãy núi liên miên, rừng cây rậm rạp hầu như che phủ mặt đất.
Hệ thống sông suối phát triển tựa như kinh lạc, trải rộng núi rừng.
“Cái này tính là đồi gò nhỉ, chẳng qua diện tích quá lớn, khắp nơi đều là núi, khắp nơi đều là rừng rậm nguyên thủy...
“Khí hậu rất thoải mái, ôn hoà, nếu dân chúng Đại Phụng có thể chạy đến nơi đây, thì có thể khỏi nỗi khổ nạn rét, đáng tiếc Nam Cương Thập Vạn Đại Sơn, cách lãnh thổ Đại Phụng quá xa, niên đại này, giao thông không phát triển, không có khả năng có nạn dân có thể đi bộ đến nơi đây...”
Hứa Thất An nghĩ ngợi miên man, cảm khái nói: “Đây là Thập Vạn Đại Sơn nam yêu các ngươi đời đời sinh sống?”
Thật sự là bảo địa, tài nguyên dư thừa khó có thể tưởng tượng.
Nếu Đại Phụng có thể đánh hạ mảnh lãnh địa này, chỉ là tài nguyên gỗ, đã lấy mãi không hết.
“Phù...”
Hứa Thất An quay đầu liếc Mộ Nam Chi đang hướng lão hòa thượng tháp linh thỉnh giáo Phật pháp, hạ giọng:
“Nói mau, Dạ Cơ tỷ tỷ của ngươi ở nơi nào.”
Kinh thành!
Thẩm thẩm nghe nói một tin dữ, đứa con bảo bối lại phải tòng quân xuất chinh.
Đối với thẩm thẩm trình độ văn hóa không cao, ánh mắt thiển cận, tự nhận là tiểu tiên nữ mà nói, chiến tranh chính là đại danh từ của tử vong, tượng trưng cho cửa nát nhà tan, tượng trưng cho người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Mùa thu năm nay, Hứa Nhị Lang theo quân bắc chinh viện trợ yêu man, thẩm thẩm liên tục một tháng ăn không ngon ngủ không yên, nửa đêm đột nhiên bừng tỉnh, mơ thấy Nhị Lang chết ở dưới gót sắt Tĩnh quốc.
Hứa Bình Chí ngay từ đầu cẩn thận bảo vệ, lựa lời mềm giọng an ủi thê tử.
Thời gian dài, trong lòng liền lải nhải: Nhị Lang mỗi ngày đều ở trong mộng của nàng chết một lần, ngài có thể đừng nguyền rủa nó không?!
Đại sảnh ấm áp, ánh nến lấp lánh.
Người một nhà vây quanh ở bên cạnh bàn hưởng dụng bữa tối, Hứa Nhị Lang tràn đầy tự tin nói:
“Mẹ, mẹ yên tâm, con bây giờ là thất phẩm Nhân Giả.”
Thẩm thẩm vừa nghe, hỏi:
“Thất phẩm Nhân Giả lợi hại bao nhiêu?”
Hứa Nhị Lang trầm ngâm một chút, nói:
“Nho gia thất phẩm thể hội nhân nghĩa, tạo dựng đạo đức, nhưng không có chiến lực tăng thêm. Ừm, nếu thế nào cũng phải nói thành lời, chính là con có thể càng thêm thủ vững bản tâm, không bị tài sắc tửu khí dụ hoặc.”
Thẩm thẩm “Xì” một tiếng:
“Vậy còn không phải thư sinh yếu ớt, mẹ trái lại tình nguyện con bị tửu sắc tài vận dụ hoặc. Đại Lang trước kia thật thà, cũng rất không có tiền đồ. Sau khi hàng ngày đi Giáo Phường Ti, liền thành Hứa ngân la vang danh thiên hạ.”
Hứa Nhị Lang bị nghẹn nói không ra lời.
Lúc này, Lệ Na nuốt xuống thức ăn trong miệng, nói:
“Nhị Lang huynh đệ, ngươi khi nào xuất chinh? Ta theo ngươi cùng nhau nam hạ.”
Hứa Nhị Lang đánh giá nàng: “Ngươi?”
Là cơm nhà ta không ngon sao.
Khuôn mặt tinh xảo của Lệ Na lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ:
“Hứa Ninh Yến hôm qua liên lạc ta, nói đi Nam Cương làm việc, có thể phải đi cổ tộc một chuyến, hy vọng ta có thể dẫn đường dẫn tiến. Ài, ta không nỡ rời khỏi kinh thành, rời khỏi mọi người.”
Ngươi là luyến tiếc cơm tẻ nhà của ta nhỉ... Trong lòng Hứa Nhị Lang oán thầm, “Ồ” một tiếng, cân nhắc đến lượng cơm ăn của Lệ Na, nói:
“Đi theo cũng được, nhưng lương thực tiền bạc tự chuẩn bị.”
Quân lương không thể bị nàng lãng phí vô ích.
Thẩm thẩm mắt đẹp sáng ngời, vỗ bộ ngực đầy đặn: “Lệ Na là sư phụ của Linh m, lộ phí trên đường đều nên do chúng ta gánh vác.”
Thùng cơm đến từ Nam Cương này rốt cuộc sắp đi rồi, thức ăn của một mình nàng, bằng với mười người của Hứa phủ.
Hơn nữa, một khi Lệ Na về Nam Cương, Linh m liền không cần tập võ, liền có thể đưa vào trong cung học tập.
Đoạn thời gian trước thái phó không ngừng phái người đưa bái thiếp, muốn thu Linh m làm quan môn đệ tử, nhưng đều bị Hứa Nhị Lang lấy bận tâm an nguy tính mạng của thái phó đẩy trở về.
Ở trong mắt thẩm thẩm, thái phó người đứng đầu văn đàn như vậy, là lương sư không thể thiếu trên đường Linh m đi thông “có tri thức hiểu lễ nghĩa”.