Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau bữa trưa, Hứa Thất An mang theo người nhà quay về Hứa phủ, Hứa Nhị thúc thuê ba chiếc xe ngựa, đi ngoại thành triệu tập các gia phó trở về.

Sau khi đám người hầu trở về, thẩm thẩm chỉ huy bọn họ vẩy nước quét nhà.

Hứa Thất An ngồi ở trên nóc nhà, nhìn đám người hầu lui tới bận rộn, nghe Sở Nguyên Chẩn cùng Hứa Nhị lang đàm kinh luận đạo, hai người đều tự khoe khoang học thức.

Trong sảnh, Chử Thải Vi mang đến bánh ngọt cực phẩm của Quế Nguyệt lâu, Lệ Na cùng Hứa Linh m theo nàng ra sức mà ăn.

Lý Diệu Chân ở trong khách phòng ngồi xếp bằng tu hành, Tô Tô lải nhải nói chuyện.

Mà bên cạnh hắn, Chung Ly mặc áo choàng vải ôm đầu gối, nhu thuận bầu bạn ở bên người.

“Lấy giá trị chiến lực bây giờ của Hứa phủ, cho dù Nguyên Cảnh Đế muốn trả thù, trừ phi phái đại quân vây công, nếu không, thật đúng là không sợ ám sát.” Hứa Thất An thầm nhủ.

Chờ hạt sen của Kim Liên đạo trưởng chín, chúng ta phải rời kinh thành, đến lúc đó để Dương Thiên Huyễn cùng Thải Vi quan tâm trong nhà một chút.

Giám chính từng đáp ứng ta, sẽ bảo vệ Hứa phủ, lão cũng không muốn ép ta giết vào trong cung, tận tay đâm đầu chó của Nguyên Cảnh Đế.

“Ngươi ngồi ở chỗ này đừng cử động, ta vào nhà gặp một vị khách quý, chờ nàng đi rồi, ngươi lại xuống.” Hứa Thất An quay đầu dặn dò Chung Ly.

Chung Ly yên lặng gật đầu: “Ừm.”

Hứa Thất An lập tức nhảy xuống khỏi nóc nhà, quay về phòng, đóng lại cửa sổ, sau đó lấy ra mảnh vỡ Địa Thư, đổ ra một phù kiếm.

Phù kiếm này là lúc đi phương Bắc, Lạc Ngọc Hành mượn Sở Nguyên Chẩn tặng cho hắn.

Hứa Thất An đến nay còn chưa rõ dì trẻ thiện lương tặng hắn món đồ chơi này, là mang ý giao hảo, hay là Kim Liên đạo trưởng giúp hắn cầu được.

Trước khi về Hứa phủ, hắn dùng mảnh vỡ Địa Thư liên lạc Kim Liên đạo trưởng, thông qua ông, xác nhận Lạc Ngọc Hành là nửa người nhà, có thể tín nhiệm thích hợp.

Kim Liên đạo trưởng còn nói, phù kiếm có thể làm truyền thư, để hắn liên lạc được Lạc Ngọc Hành, không cần tự mình tới hoàng thành.

Nắm chặt phù kiếm, điều động nguyên thần, đưa vào một luồng tinh thần lực, thấp giọng nói: “Quốc sư, quốc sư, ta là Hứa Thất An...”

Chuyện Hồn Đan vẫn là làm rõ tương đối tốt hơn, nếu không luôn cảm thấy như kẹt ở cổ. Mặt khác, cũng là cho Lạc Ngọc Hành một cái nhắc nhở, để nàng phòng bị Nguyên Cảnh Đế muốn chơi trò thiêu thân.

Thuận tiện cày độ hảo cảm của tuyệt sắc mỹ nhân một chút, tranh thủ tương lai Lạc Ngọc Hành cũng thành đại lão có thể chống lưng cho ta.

Dì, cháu không muốn cố gắng nữa...

Lặp lại một lát, phù kiếm không chút phản ứng.

Xem ra quốc sư không muốn quan tâm ta, quả nhiên, thân phận cùng địa vị của ta chung quy quá thấp, ở trong mắt Lạc Ngọc Hành nữ nhân thân phận cao quý, tu vi cường đại như vậy, còn kém quá xa...

Hứa Thất An bất đắc dĩ nghĩ.

Hắn đang định bỏ cuộc, đột nhiên, một cột sáng màu vàng từ trên trời giáng xuống, xuyên thấu nóc nhà, buông xuống ở trong phòng.

Trong cột sáng màu vàng, một bóng hình xinh đẹp ngưng kết, đầu đội mũ hoa sen, thân khoác đạo bào, mi tâm một điểm chu sa đỏ tươi, ngũ quan tuyệt đẹp.

Nàng đồng thời có sự nữ tính của dì trẻ thiện lương, sự quyến rũ của bạn mẹ, cùng với nét xinh xắn của cô gái nhà bên, làm người ta cảm động khó hiểu.

Thế mà thật sự đến rồi?

Không đợi Hứa Thất An ngạc nhiên lẫn vui mừng, bỗng nghe thấy nóc nhà truyền đến tiếng mái ngói quay cuồng, ngay sau đó, một bóng người từ mái hiên lăn xuống, ‘huỵch’, nặng nề ngã ở trong sân.

Chung Ly hồi lâu không nhúc nhích, qua một lúc lâu, “hu hu hu” bò dậy, yên lặng rời đi.

Lạc Ngọc Hành giật mình nói: “Nóc phòng của ngươi sao còn có người? Đến quá nhanh, ta chưa chú ý.”

“...”

Không, không phải ngươi chưa chú ý, là vận mệnh khiến ngươi “cố ý” lướt qua nàng, đáng thương Chung sư tỷ...

Lạc Ngọc Hành sóng mắt trong suốt lưu chuyển, lạnh nhạt như tiên tử, gật đầu nói: “Tìm ta có chuyện gì?”

Quốc sư thế mà thật sự đại giá quang lâm, hơn nữa còn là bản thể đích thân tới? Kim Liên đạo trưởng mặt mũi lớn như vậy à... Hứa Thất An vừa cảm khái Kim Liên đạo trưởng thể diện lớn, vừa hơi có chút được yêu mà sợ thi lễ.

“Ra mắt quốc sư.”

Khi một lần nữa đánh giá Lạc Ngọc Hành, hắn phát hiện một ít khác biệt, ở Linh Bảo Quan nhìn thấy Lạc Ngọc Hành, đẹp thì đẹp, nhưng vẫn như cũ là thân thể máu thịt.

Mà nữ tử quốc sư hắn trước mắt nhìn thấy, cả người tản ra ánh sáng mờ nhạt thánh khiết, nếu nhất định phải hình dung, đại khái là “băng cơ ngọc cốt” thuyết minh tốt nhất.

Lạc Ngọc Hành nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Đây là dương thần.”

Dương thần... Đạo môn tam phẩm dương thần? Trong truyền thuyết dương thần không sợ phong lôi, ngao du thái hư? Hứa Thất An mặt lộ vẻ kinh ngạc, giống vây xem gấu trúc, ánh mắt cũng không dời đi được.

Lạc Ngọc Hành khẽ nhíu đôi lông mày thanh tú, sóng mắt trong suốt hiện lên nét giận, lạnh nhạt nói: “Gọi ta chuyện gì?”

Phát hiện ánh mắt mình trong lúc vô ý mạo phạm quốc sư, Hứa Thất An vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, mắt không nhìn nghiêng, trầm giọng nói: “Có chuyện muốn nói cho quốc sư.”

Dừng một chút, hắn châm chước nói: “Trong vụ án diệt thành Sở Châu, Nguyên Cảnh Đế và Hoài Vương hợp mưu, một người luyện chế Huyết Đan, một người khác luyện chế Hồn Đan. Hoài Vương luyện chế Huyết Đan là vì xung kích tam phẩm đại viên mãn, sau đó cắn nuốt linh uẩn của vương phi.”

Đã trở mặt, thì không làm bộ làm tịch xưng “bệ hạ” nữa. Về phần bí mật của vương phi, Hứa Thất An không tin đường đường nhị phẩm đạo thủ, sẽ không biết vương phi thân mang linh uẩn.

“Điều ta muốn biết là, Nguyên Cảnh Đế luyện chế Hồn Đan làm gì?”

Nghe vậy, Lạc Ngọc Hành nhíu mày, trầm ngâm mấy giây, chậm rãi nói: “Nguyên Cảnh tu đạo hai mươi năm, vừa vặn đạt lục phẩm m Thần cảnh. Kết Đan xa xa không hẹn.”

Cái này, cái này... Tu đạo hai mươi năm vẫn là lục phẩm, ta cũng không biết nên lải nhải như thế nào, tài nguyên cả nước, cho dù một con heo, cũng nên Kết Đan rồi nhỉ!!

Thiên phú tu đạo của Nguyên Cảnh Đế, tương đương thiên phú đọc sách của Hứa Linh m?

Hứa Thất An thu nạp suy nghĩ, nói: “Có thể, là ngụy trang hay không?”

Lạc Ngọc Hành nhìn hắn một cái, không nói.

Hứa Thất An liên tục chắp tay, bày tỏ xin lỗi.

Nghi ngờ như thế, là không tôn trọng đối với một vị nhị phẩm cường giả của đạo môn.

Lạc Ngọc Hành tiếp tục nói: “Nguyên Cảnh hồn phách trời sinh suy yếu, đây là nguyên nhân hắn tư chất tu đạo kém.”

Kim Liên đạo trưởng từng nói, Hồn Đan có thể tăng cường nguyên thần, chẳng lẽ Nguyên Cảnh Đế là vì bù lại chỗ thiếu hụt bẩm sinh? Hứa Thất An nghĩ, lại nghe Lạc Ngọc Hành nhíu mày nói:

“Nhưng phương pháp tăng cường nguyên thần rất nhiều, minh tưởng, ăn uống đều có thể, không cần nhất định phải luyện chế Hồn Đan.”

Hứa Thất An gật đầu: “Nói cách khác, Hồn Đan có tác dụng khác.”

Từ góc độ tâm lý học mà nói, chỉ có kẻ điên mới là không cố kỵ gì, nhưng Nguyên Cảnh Đế không phải kẻ điên, trái lại, hắn là quân vương tâm cơ thâm trầm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK