Hằng Viễn trầm ổn trả lời: “Võ tăng không kiêng chay mặn.”
Trong câu này còn có một lời ngầm: Võ tăng không cần thủ giới.
“Ta hôm nay đã gặp Số 3.”
Sở Nguyên Chẩn có chút hối hận không mang củ lạc, có rượu không có đồ ăn, luôn cảm thấy thiếu chút gì.
Hằng Viễn gật gật đầu.
“Số 3 làm bộ không biết ta... Lấy sự thông minh tài trí của hắn, tin tưởng lúc ấy đã nhận ra ta, không biết vì sao làm bộ không quen.”
Sở Nguyên Chẩn bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Bát phẩm Tu Thân cảnh, tu vi là nông chút.”
Nhưng, hắn biết bí mật của Số 3, Số 3 có liên quan với điện Á Thánh thanh khí ngút trời, đối đãi Số 3, không thể đơn giản nhìn mặt ngoài.
Hằng Viễn đại sư uống một ngụm rượu, trầm ngâm nói: “So với Số 3, bần tăng cùng Hứa đại nhân càng hợp ý hơn, ngươi có thể còn không biết, hắn chưa chết ở Vân Châu...”
Chờ số Sáu giải thích xong chuyện Hứa Thất An chết mà sống lại, Sở Nguyên Chẩn gật đầu: “Thoát Thai Hoàn tuy tốt, nhưng hạn chế quá lớn, hắn có thể sống sót, dựa vào là vận khí bẩn thân.
“Ta mới vừa ở Giáo Phường Ti gặp Hứa Thất An, quan cảm ta đối với hắn không tệ, nghĩ hẳn là nghe các ngươi ở trong mảnh vỡ Địa Thư thảo luận quá nhiều lần, đối với hắn không có cảm giác xa lạ.”
Dừng một chút, số 4 cười nói: “Số 3 ta chưa từng ở chung, nhưng Hứa Thất An quả thực đúng khẩu vị ta.”
Uống xong rượu đục trong vò, Sở Nguyên Chẩn đề xuất muốn đi thăm đứa nhỏ kia, sau khi xem xong, vẻ mặt rất hậm hực.
“Ta tuy không thích Phật môn, nhưng bọn họ có câu nói đúng, thế gian tựa như biển khổ, chúng sinh giãy dụa ở trong biển khổ.” Sở Nguyên Chẩn cảm khái nói.
Hằng Viễn đại sư nhìn hắn một cái.
Sở Nguyên Chẩn vội nói: “Vô tình mạo phạm.”
Hằng Viễn lúc này mới thu hồi ánh mắt.
“Ba ngày sau là đợt thứ hai của thi hội, chúng ta kết bạn đi xem Số 3 đi.” Hằng Viễn nói: “Số 3 không muốn công khai thân phận với chúng ta, hắn nói, nếu gặp nhau, chỉ cần gặp gỡ cười là được.”
“Như vậy à.” Sở Nguyên Chẩn bừng tỉnh đại ngộ.
...
Thời gian nhoáng lên một cái, đã qua ba ngày.
Trời tờ mờ sáng, Hứa Nhị lang ở dưới người nhà đi cùng đến trường thi.
“Nho gia cửu phẩm có năng lực đã gặp qua là không quên được, một đợt này thi là kinh nghĩa, Nhị lang chắc là không có áp lực.” Hứa Thất An vỗ vai hắn, cổ vũ.
Hứa Nhị thúc cùng thẩm thẩm lộ ra nụ cười.
Theo Nhị lang tự mình nói, một ngày đầu thi vấn đáp phát huy rất tốt, hắn vốn am hiểu thi vấn đáp, vòng thứ hai kinh nghĩa vấn đề cũng không lớn.
Ở trong mắt Nhị thúc cùng thẩm thẩm, Nhị lang trở thành cống sĩ đã nắm chắc chín phần mười.
Hứa Tân Niên hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: “Thiên hạ học sinh nhân tài xuất hiện lớp lớp, không thể sơ sẩy sơ ý, người mạnh hơn ta có thể cũng có.”
Có thể cũng có... Hứa Thất An thầm nhủ, làm màu vẫn là ngươi lợi hại hơn.
Từ biệt người nhà, hắn đi hướng cửa trường thi, tính xếp hàng vào đó, đúng lúc này, bên tai truyền đến thanh âm vang đội: “A Di Đà Phật.”
Hứa Tân Niên nghiêng đầu nhìn, thấy hai người đứng bên đường, một vị là hòa thượng dáng người khôi ngô, một vị là kiếm khách thanh sam đeo kiếm.
Sau khi thấy hắn nhìn tới, hòa thượng cùng kiếm khách đều lộ ra nụ cười thâm thúy.
... Hứa Tân Niên sắc mặt cứng đờ, cúi đầu, bước chân vội vàng trở lại bên cạnh phụ thân cùng đại ca, trong lòng nhất thời có chút cảm giác an toàn.
“Cha, đại ca, ta hoài nghi có người muốn mưu đồ gây rối đối với ta.” Hứa Tân Niên trầm giọng nói.
Hứa Bình Chí nghe vậy, lông mày lập tức nhướng lên, ánh mắt như điện: “Ai?”
Hắn là Ngự Đao vệ tuần thành, biết sắp tới có rất nhiều rất nhiều giang hồ hiệp khách ùa vào kinh thành, đối với trị an mà nói, là nhân tố cực thiếu ổn định.
Rõ ràng nhất chính là đầu trộm đuôi cướp nhiều hơn, đám giang hồ hạ cửu lưu đó ở kinh thành tiêu hết bạc, lại không có nghề nghiệp kiếm tiền, lựa chọn số một chính là ăn cắp cùng cướp bóc.
“Một hòa thượng, một kiếm khách.” Hứa Tân Niên quay đầu, chỉ nơi nào đó phía sau.
Hứa Thất An nhìn một lát, nói: “Ở đâu có người?”
“???”
Hứa Tân Niên lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: “Vừa rồi ở ngay nơi đó.”
“Được rồi, còn nói đệ không có áp lực, ta thấy đệ cũng sinh ra ảo giác rồi.” Hứa Thất An vỗ bả vai tiểu lão đệ, nói:
“Nhị lang à, những người không quen biết, hành vi kỳ quái đó, đệ tuyệt đối không cần quan tâm.”
Nói xong, tay hướng sau lưng Hứa Tân Niên ấn một cái.
Hứa Nhị lang nhìn nhìn sau lưng mình, khó hiểu nói: “Đại ca đây là ý gì.”
“Không có gì, giúp đệ gánh tiếng xấu cho chắc.”
Đầu mùa xuân, nhiều gió, nhiều mưa.
Một con thuyền ba cánh buồm theo gió vượt sóng, sức gió mang vải bạt thổi căng lên.
Ăn xong bữa trưa, Tống Đình Phong một tay ấn đao, bước vào boong tàu, hóng gió nhìn ra xa phương hướng kinh thành.
Hơn một tháng thời gian, chiến hỏa mài giũa góc cạnh khuôn mặt hắn, máu tươi tẩy ánh mắt hắn, tinh khí thần toàn thân thay đổi thật lớn.
Tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, Tống Đình Phong chưa quay đầu, chỉ phía Bắc nói: “Mười ngày nữa, là tới kinh thành rồi.”
Chu Quảng Hiếu “Ừm” một tiếng, cùng Tống Đình Phong sóng vai nhìn phía bắc, hắn vẫn lặng lẽ ít lời như cũ, trừ khí chất trở nên càng thêm ổn trọng đôn hậu, thay đổi không lớn.
Ngược lại Tống Đình Phong nói năng ngọt xớt, tựa như thay da đổi thịt.
“Lấy chiến công ta lập ở Vân Châu, đủ để đổi tranh quan tưởng Luyện Thần cảnh...” Tống Đình Phong cười cười: “Ta tính tấn thăng Luyện Thần cảnh.”
Nếu đổi là trước kia, Chu Quảng Hiếu sẽ kinh ngạc một chút, đồng nghiệp nhiều năm, hắn biết Tống Đình Phong thiếu ý chí tiến tới, lăn lộn đến Đồng la đã hài lòng, ban ngày tuần phố, buổi tối đi dạo Giáo Phường Ti, cuộc sống rất thoải mái.
Món quân công này ở Vân Châu nếu đổi thành bạc, đủ hắn ở Giáo Phường Ti một năm.
“Ừm.”
Chu Quảng Hiếu gật gật đầu.
Lúc này, lại một đám Đồng la cơm nước xong đi ra hóng gió tới trên boong tàu, hi hi ha ha, vẻ mặt có vui sướng cùng chờ mong về nhà.
“Đình Phong, chờ trở về kinh thành, cùng đi Giáo Phường Ti uống rượu.” Một vị Đồng la quen biết đi tới, kề vai sát cánh.
Tống Đình Phong như chưa nghe được, lặng lẽ nhìn phía bắc.
Đồng la kia vẻ mặt mất hứng rời đi.
Tống Đình Phong phun ra một hơi, nói: “Ta thiên tư không tệ lắm, kẹt ở Luyện Khí đỉnh phong nhiều năm như vậy, cơ sở đủ vững chắc, cuối năm nay, tấn thăng Luyện Thần cảnh không khó.
“Trong khoảng thời gian này, ta luôn nghĩ, nếu ta không phải lười biếng như vậy, nếu ta không phải vô dụng như vậy, nếu ta lúc đến Vân Châu đã là Luyện Thần cảnh...”
Tống Đình Phong cúi đầu, thấp giọng nói: “Không đi Giáo Phường Ti nữa, không bao giờ đi nữa.”
Chu Quảng Hiếu lặng lẽ, vỗ vỗ bả vai hắn.