Một đạo cô lau nước mắt khóc nói:
“Thánh... Sư tỷ, ngươi gật đầu đi, cái gì quan trọng hơn so với còn sống? Chỉ là chém đi ký ức mà thôi, ký ức cùng mạng bên nào nặng bên nào nhẹ, ngươi không phân biệt rõ sao? Sư tỷ, mau gật đầu đi, đừng làm sư tôn khó xử.
“Ngươi xuống núi du lịch ba năm, hành hiệp trượng nghĩa ba năm, ngươi cứu nhiều người như vậy, nhưng ai lại sẽ đến cứu ngươi?”
Ý thức Lý Diệu Chân dần dần trở về, nghe tiếng khóc kêu bên tai, suy yếu nói:
“Sư tôn, đệ tử xuống núi ba năm, không phải là không thu hoạch được gì, đệ tử đã tìm được đạo của mình, đạo của thánh nhân, sáng nghe đạo tối chết cũng cam lòng.
“Diệu Chân chết cũng không tiếc.”
Trong khoảng thời gian này trở về Thiên Tông, nàng sớm đã nghĩ thông.
Chuẩn xác mà nói, ngày đó chết ở Ung Châu, nàng bỗng nghĩ thông rất nhiều chuyện. Hôm nay thề sống chết không muốn chém đi ký ức, trừ có người và chuyện không thể quên, tiếp đó chính là nàng đã tìm được đạo của mình.
Nàng là thánh nữ Thiên Tông, nhưng đạo của Thiên Tông, không nhất định là đạo của nàng.
So với vi phạm bản tâm còn sống, không bằng hiểu ra bản thân chết đi.
Lông mi Lý Diệu Chân run run, nhìn thoáng qua trời xanh, ánh mặt trời có chút chói mắt, nàng chưa nhìn thấy người muốn nhìn thấy, vì thế thất vọng nhắm mắt lại.
Lúc này, đại trưởng lão mới chậm rãi nói:
“Thánh nữ một lòng muốn chết, Băng Di, động thủ đi!”
Khuôn mặt tuyệt đẹp của Băng Di Nguyên Quân không còn có bất cứ dao động nào, nâng tay vung lôi tiên... Ngay lúc này, bầu trời đỉnh đầu mọi người, bỗng nhiên kịch liệt chấn động hẳn lên.
Không gian như là mặt nước nổi lên gợn sóng, gợn sóng đẩy ra từng vòng một.
“Có người đang công kích thủ sơn đại trận!”
Các đệ tử ngoài chấn động kinh ngạc, lại khó có thể tin, thế mà có người dám đánh đến sơn môn Thiên Tông? Đây là ngại sống lâu sao.
Ông! Ông! Ông!
Thủ sơn đại trận không kiên trì được bao lâu, liền tán loạn thành cuồng phong cùng linh lực thổi quét bốn phương.
Trên bầu trời xanh thẳm, mấy bóng người đứng trên không, kẻ cầm đầu mặc áo bào xanh thêu hoa văn đám mây, dáng người ngang tàng, khuôn mặt tuấn lãng.
Phía sau hắn, phân biệt là Lục Địa Thần Tiên mặc vũ y, lạnh nhạt tuyệt sắc; Lão đạo sĩ tóc hoa râm; A Tô La cao chín thước, xương lông mày nhô ra, xấu lạ.
Đáng giá nhắc tới, A Tô La đã thay áo cà sa, đầu trọc cũng bị mái tóc đen nhánh phủ kín, hắn đã hoàn tục.
“Lạc Ngọc Hành, là nàng đến đây.”
“Kim Liên của Địa Tông? Hai người bọn họ sao lại đến đây.”
“Người trẻ tuổi kia là ai, hai vị đạo thủ đứng ở phía sau hắn?”
Môn nhân Thiên Tông không nhận ra A Tô La, thậm chí không nhận ra Hứa Thất An, nhưng liếc một cái liền nhận ra Lạc Ngọc Hành cùng Kim Liên đều là đạo môn.
Huyền Thành đạo trưởng thản nhiên nói:
“Hứa Thất An, ngươi tới Thiên Tông làm gì.”
Hứa Thất An?
Đại Phụng Ngân la Hứa Thất An?
Sắc mặt môn nhân Thiên Tông thay đổi, tuy rất ít liên hệ với bên ngoài, nhưng không phải là hoàn toàn ngăn cách, Cửu Châu thế cục biến hóa, các nhân vật phong vân, Thiên Tông vẫn có chú ý.
Bằng không, Thiên Tông cũng sẽ không biết việc ngọa long và sồ phượng làm ở trong chốn giang hồ.
Gần đây chuyện lớn nhất Cửu Châu, là Trung Nguyên bình định phản loạn, Lạc Ngọc Hành và Hứa Thất An tấn thăng nhất phẩm, từ nay về sau Cửu Châu có thêm hai vị cường giả đỉnh phong chân chính.
Hắn sao lại đến Thiên Tông?
Trong đám người, Lý Linh Tố như trút được gánh nặng, hận không thể lao tới trong lòng Hứa Thất An, dùng nắm tay đấm ngực hắn, nói ‘Ma quỷ, ngươi sao giờ mới đến!’
Lý Diệu Chân hé đôi mắt, trong sóng mắt không còn hào quang chiếu ra bóng dáng người trẻ tuổi áo bào xanh, nàng chậm rãi nhắm mắt lại.
Ngươi tới rồi!
“Thiên Tông muốn đụng đến người của ta, từng hỏi ta đồng ý chưa!”
Hứa Thất An khoanh tay mà đứng.
Băng Di Nguyên Quân thản nhiên nói:
“Đệ tử của ta, khi nào thành người của ngươi.”
“Lý Diệu Chân dẹp loạn có công, bệ hạ luận công ban thưởng, phong nàng làm Du Kỵ tướng quân của triều đình, chức quan ngũ phẩm, Thiên Tông muốn xuống tay đối với mệnh quan triều đình Đại Phụng ta, có mang bản Ngân la để vào mắt không?”
Hứa Thất An đảo khách thành chủ, đi lên đã chụp mũ.
Đương nhiên, hắn nói đều là nói thật, Lý Diệu Chân quả thật có một chức quan võ Du Kỵ tướng quân, Hoài Khánh ngự bút thân phong.
Kim Liên đạo trưởng cười ha ha phụ họa nói:
“Lý Diệu Chân là thành viên Thiên Địa hội ta, bần đạo không thể nhìn nàng ngã xuống mà mặc kệ, hy vọng Thiên Tông nể mặt chút.”
Cái này... Bốn siêu phàm vì thánh nữ, liên thủ tới tận cửa bức bách?
Các trưởng lão Thiên Tông không có vẻ mặt gì liếc nhau, xoay người hướng Thiên Tôn điện, đồng thanh nói:
“Thỉnh Thiên Tôn định đoạt!”
Không có mạnh miệng, không có chỉ trích, xuất phát từ thuần túy bình tĩnh cùng lý trí, sau khi xem xét thời thế, bọn họ cảm thấy việc này nên giao cho Thiên Tôn đến xử lý.
Một đám môn nhân tập thể lặng lẽ, câm như hến.
Bọn họ chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng, các cao thủ siêu phàm này thế mà vì thánh nữ, muốn kết thù kết oán với Thiên Tông?
“Đây là phúc báo sư tỷ tu, là phúc báo của nàng.”
Vị đạo cô trẻ tuổi kia che miệng, vừa khóc vừa cười.
Thanh âm Thiên Tôn uy nghiêm to lớn từ trong điện truyền đến, không xen lẫn tình cảm, tựa như đã sớm dự đoán được:
“Ngươi muốn như thế nào.”
Hứa Thất An không để ý Thiên Tôn chất vấn, từ trên cao hạ xuống, nhẹ nhàng đứng ở bên người Lý Diệu Chân.
Hắn tra xét trước một phen tình huống của Phi Yến nữ hiệp, thương thế thân thể không tính là nghiêm trọng, cho dù đối với đạo môn thân thể gầy yếu mà nói, cũng chỉ là vết thương nhẹ tu dưỡng mười ngày nửa tháng có thể khôi phục.
Thật sự không ổn là tình trạng nguyên thần của Lý Diệu Chân, so sánh hình tượng chính là, người thường bị đâm một đao lại chưa cầm máu, sinh mệnh theo máu chảy mất lượng lớn.
Nguyên thần của Lý Diệu Chân chính là loại tình huống này, suy yếu tựa như nến tàn trong gió, tựa như có thể tắt bất cứ lúc nào.
Lúc này mới hai roi, ngươi nếu trúng liên tục năm roi sét, thần tiên đến cũng không thể nào cứu được ngươi... Hứa Thất An nói thầm một tiếng, hắn sở dĩ còn có thể lảm nhảm, là vì Lý Diệu Chân không có nguy hiểm.
Trong cơ thể nàng ẩn chứa một luồng dược lực mạnh mẽ, tẩm bổ nguyên thần suy yếu, tựa như mặt đất khô cạn rạn nứt trào ra một dòng suối trong veo.
“Nhìn cái gì vậy!”