Người này tuy là hoạn quan, nhưng kinh tài tuyệt diễm, văn có thể trị quốc, võ có thể bình loạn. Nếu không phải sớm đau thương mất ‘gà’, thi trạng nguyên, làm thủ phụ, là dễ dàng.
Hai người câu được câu không trò chuyện, Hứa Thất An am hiểu sâu kỹ thuật nói chuyện hướng dẫn từng bước, đây là kỹ năng lúc trước khổ luyện kỹ xảo thẩm vấn rèn luyện ra.
Xoay vòng vòng hồi lâu, rốt cuộc mang đề tài kéo đến trên người Chu Lập.
“Người này háo sắc hoang đường, chẳng có chữ nào, nô gia không thích, mỗi lần hắn tham dự chầu chay, nô gia liền coi như hắn không tồn tại.” Phù Hương cả giận:
“Giáo Phường Ti thuộc về Lễ bộ quản, hắn một tên công tử của Hộ bộ thị lang, nô gia cũng không sợ hắn.”
Hứa Thất An thích hợp biểu hiện ra vài phần tò mò, cười hỏi: “Háo sắc hoang đường nói từ đâu, tầm hoa vấn liễu không phải bình thường sao.”
“Việc này trái lại đề cập một ít chuyện bí mật quan trường.” Hoa khôi nương tử do dự một phen, nhẹ nhàng nói: “Người ta cũng là nghe quan nhân khác nói, mới biết đôi chút, Dương công tử nếu muốn biết, người ta liền nói cho ngươi, nhưng chớ truyền ra ngoài mới được.”
Giọng điệu như làm nũng như cầu xin.
Hứa Thất An giả bộ vừa đủ bộ dáng được yêu mà sợ, tỏ vẻ mình chỉ là hứng thú nhất thời, tuyệt không truyền ra ngoài.
“Việc này bắt đầu nói từ Tết Nguyên Tiêu (rằm tháng Giêng) năm trước, Chu Lập kia là người hoang đường, Nguyên Tiêu hội đèn lồng nhìn trúng một vị cô nương, thừa dịp nhiều người phức tạp, liền tiến lên phi lễ, còn bảo người ta đả thương tùy tùng phía bên nữ nhân.
“Ai ngờ cô nương đó cũng là người có bối cảnh, là con gái thứ của Uy Vũ Hầu. Vốn, nếu chỉ là con gái thứ, sự tình cũng không phiền toái, nhưng vấn đề là mẹ đẻ người con gái thứ kia, là chị em ruột với người vợ kết tóc của Uy Vũ Hầu.
“Có một tầng quan hệ huyết thống này, người con gái thứ đó rất được chủ mẫu thích, đãi ngộ với đích nữ cũng không chênh lệch nhiều. Chỉ là thiếu cái danh phận mà thôi.”
Hứa Thất An lặng lẽ siết chặt nắm tay: “Vậy xử lý như thế nào?”
“Uy Vũ Hầu tố cáo ngự trạng, Hộ bộ thị lang dâng thư giải thích, hai bên cãi cọ nhiều ngày, cuối cùng thánh thượng quyết định: Chu thị lang dạy con không nghiêm, phạt một năm bổng lộc, bồi thường Uy Vũ Hầu năm ngàn lượng. Chu Lập cấm túc ba tháng, nếu có tái phạm, nghiêm trị không tha.”
Nếu có tái phạm, nghiêm trị không tha... Câu này giống như tia chớp bổ vào trong đầu Hứa Thất An, khiến linh cảm hắn tăng vọt.
Chu Lập thèm nhỏ dãi sắc đẹp của thứ nữ Uy Vũ Hầu đã lâu, bởi thời gian trước chịu thiệt, ăn đòn, tâm tình buồn khổ, đầu óc nóng lên, lại có ý đồ với thứ nữ của Uy Vũ Hầu...
Tin tức về Chu Lập lúc trước sưu tập trong nháy mắt tập hợp, tựa như nền móng, góp một viên gạch cho kế hoạch của hắn.
Vì thế phái người bắt đi thứ nữ của Uy Vũ Hầu, giấu ở trong nhà riêng bên ngoài, tính làm nhục mua vui... Sau đó giết người diệt khẩu... Ừm, cái này rất hợp lý.
“Đương nhiên, mục đích là vu oan hãm hại, ta không cần thiết giết người ta một cô nương vô tội, trước mắt kế hoạch sơ thảo chính là như thế, phương diện chi tiết, còn phải thương lượng kỹ với Nhị lang. Cần phải làm được tự nhiên, hợp tình hợp lý...”
Thấy Hứa Thất An xuất thần, hoa khôi nương tử gọi hắn một tiếng, khẽ bĩu đôi môi đỏ, như làm nũng như thầm oán:
“Công tử chẳng lẽ muốn ngồi với người ta cả đêm sao?”
Ặc... Ta còn không thể phá thân nha, không ngồi cả đêm, không lẽ còn làm cả đêm?
Các nha hoàn đã đun xong nước ấm, Hứa Thất An kiên trì ở dưới bàn tay các nàng hầu hạ tắm rửa, khi quần áo cởi ra từng món, hiện ra ở trong mắt hai tiểu nha hoàn, là một thân thể cao to, vẻ đẹp khỏe mạnh nam tính.
Cơ bắp đường cong mượt mà, no đủ, bên trong ẩn chứa lực lượng, tản ra sức quyến rũ nam nhân cường tráng.
Hai tiểu nha hoàn cũng không phải non, là tay già đời kinh nghiệm lửa đạn, từng hầu hạ rất nhiều quan nhân tắm rửa. Có béo, có gầy yếu, có cơ bắp cuồn cuộn... Thân thể cân xứng đẹp khỏe, lại không thiếu bùng nổ như Dương công tử, các nàng gặp quá ít.
Đây là sự thần dị Luyện Tinh cảnh đỉnh phong giao cho, thân thể ở trạng thái thích hợp chiến đấu nhất, không có thịt thừa, cũng sẽ không để cơ bắp quá mức bành trướng mà ảnh hưởng tính mềm dẻo.
Khi Hứa Thất An chỉ mặc quần trong, để trần trên thân tới bên giường, hoa khôi nương tử khoác áo lụa mỏng nhẹ ngồi như vịt (tư thế ngồi, hai chân xòe ra hai bên, gập đầu gối, bàn chân hướng về phía sau lưng) ở trên giường gấm, ánh mắt lập tức mê ly, si ngốc chăm chú nhìn cơ ngực cùng cơ bụng Hứa Thất An.
Các nha hoàn tự giác rời khỏi phòng ngủ chính. Hứa Thất An xốc lên chăn gấm thêu uyên ương, vừa tiến vào, Phù Hương liền dán tới, hai tay ôm lấy cổ hắn, dáng người đầy đặn mềm mại treo ở trên người hắn, ở bên tai Hứa Thất An hà hơi, giọng nũng nịu nói: “Quan nhân.”
Từng làn hương chui vào xoang mũi, người thành thật Hứa Thất An chưa từng đi câu lan sắc mặt nghiêm túc, thân thể căng thẳng.
Hoa khôi nương tử kinh ngạc, si ngốc cười duyên: “Công tử chẳng lẽ là chưa từng trải?”
Nghĩ đến khả năng này, thân thể nàng cũng mềm nhũn đi.
Không, ta kiếp trước cũng từng trải qua nữ nhân... Chỉ là chưa từng ngủ tuyệt sắc mỹ nhân như ngươi... Hứa Thất An trầm ngâm chút, nói: “Phù Hương cô nương, ngươi có từng nghe nói một loại thần kỹ hay không?”
“Thần kỹ gì?”
“Dính gối ba giây, có thể ngủ say.”
“... Hi hi, không tin.”
“Vậy nàng cách ta xa chút, ta biểu diễn cho nàng xem.”
Hoa khôi nương tử mỉm cười rụt người lại, chỉ cho rằng hắn là muốn chơi trò tình thú.
Ba giây sau...
“Khò, khò.”
Phù Hương đẩy đẩy hắn: “Dương công tử...”
“Khò khò...”
Phù Hương: “???”
...
Ban đêm, Hứa Thất An giật mình một cái, tỉnh lại. Sau khi thở dài không thành tiếng, nghe thấy tiếng hít thở ngân nga bên người, cảm thụ được thân thể mềm mại dựa sát mình, mềm mại trơn mướt như tơ lụa, hắn lấy tâm chí rất lớn bắt buộc mình một lần nữa đi vào giấc ngủ.
Hôm sau, giờ Mão, Hứa Thất An theo đồng hồ sinh học tự nhiên thức tỉnh, phát hiện trên người đè ép nặng trịch, mở mắt nhìn, hoa khôi dựa sát vào hắn ngủ say, một cái chân dài trắng muốt gác lên trên lưng hắn, cánh tay trắng phau thì gác ở ngực hắn.
Hứa Thất An thật cẩn thận bỏ tay chân nàng ra, rời giường, nhanh chóng mặc quần áo, khi hắn sửa sang lại quần áo, phẫn nộ phát hiện ngân phiếu trong túi tiền của mình không thấy nữa.
Trong túi tiền chỉ còn lại có một tấm kính nhỏ bằng ngọc linh lung không to bằng bàn tay.
Hứa Thất An phản ứng đầu tiên là nha hoàn trong Ảnh Mai tiểu các thừa dịp hắn ngủ, trộm đi ngân phiếu, cái này không phải không có khả năng.