Vốn lấy thân phận của hắn, chưa có tư cách ngồi ngang hàng với Triệu Thủ.
Mặc kệ là tu vi, hay là thân phận sư trưởng, ở trước mặt Triệu Thủ, Hứa Từ Cựu cũng nên đứng.
“Đa tạ viện trưởng.”
Hứa Tân Niên chắp tay, thản nhiên vào ngồi.
“Hai việc muốn nhờ ngươi hỗ trợ.”
Triệu Thủ buông chén trà, ánh mắt ôn hòa: “Thay thư viện trình một phần sổ con lên; thay ta hẹn Vương Trinh Văn, buổi chiều uống trà.”
Ánh mắt Hứa Tân Niên lóe lên, hơi chần chờ: “Vâng.”
...
Biên giới Giang Châu.
Con ngựa cái nhỏ vung vẩy đuôi ngựa, cúi đầu ăn thức ăn gia súc loại tốt trong thùng gỗ.
Hai bên hai con ngựa đực, thèm nhỏ dãi không thôi đối với thức ăn gia súc của nó, mang đầu thò tới ý đồ chia một ly canh, mỗi lúc đó, con ngựa cái nhỏ sẽ lắc cổ, cho đối phương một cái húc đầu.
Trước lửa trại bên dòng suối, Mộ Nam Chi ở trong nồi sắt bắc lên xào rau dại, Hứa Thất An chặt thú hoang bắt được trong núi rừng.
Lý Linh Tố thì ngồi xổm bên dòng suối rửa nguyên liệu nấu ăn.
Miêu Hữu Phương không có việc làm, hắn ở cách đó không xa đánh quyền, cả người mồ hôi đầm đìa.
“Sau Đồng Bì Thiết Cốt, chính là ngũ phẩm Hóa Kình, đặc điểm lớn nhất của cảnh giới này, chính là từ thổ nạp khí cơ, về tới rèn luyện khí huyết.”
Hứa Thất An vừa thái thịt, vừa truyền thụ:
“Nhưng so với lúc Luyện Tinh cảnh thuần túy rèn luyện khí huyết là không giống nhau, ngươi cần dụng tâm cảm ngộ quy luật vận động của thân thể, hoàn mỹ khống chế lực lượng.”
Miêu Hữu Phương tay chân không ngừng, cao giọng đáp lại: “Ta đã có thể khống chế.”
Lý Linh Tố cười “xùy” nói: “Ngươi còn kém xa.”
“Ngươi một đạo sĩ biết cái rắm!” Miêu Hữu Phương mắng.
Lý Linh Tố không để ý tới lời thô tục của hắn, nói:
“Con người sinh ra có thể khống chế tay chân, khống chế thân thể mình, nhưng đây là vận dụng nông cạn nhất đối với thân thể.
“Người thường có thể phát huy lực lượng thân thể không tới một hai phần mười, lúc nguy cơ sẽ bộc phát ra lực lượng không gì sánh kịp, đó là chứng minh tốt nhất.
“Tinh túy của ngũ phẩm Hóa Kình, chính là khống chế những lực lượng không thể khống chế đó, ta nói đúng không? Từ tiền bối.”
Hứa Thất An gật đầu, đồng ý lời của Lý Linh Tố, bổ sung nói:
“Cảnh giới này không thể tốc thành, cũng không cách nào dùng tài nguyên đi đắp lên nữa, dựa vào là thiên phú cá nhân cùng đốn ngộ. Càng hướng phẩm cấp cao đi, càng cần cơ duyên cùng ngộ tính. Các hệ thống lớn đều là giống nhau.
“Nhưng kinh nghiệm của tiền bối có thể cho ngươi bớt đi rất nhiều đường vòng, ta đề nghị ngươi trừ đánh quyền, mỗi ngày kiên trì không ngừng minh tưởng, rèn luyện nguyên thần.”
Miêu Hữu Phương hỏi: “Vì sao còn phải rèn luyện nguyên thần? Không phải rèn luyện thân thể sao.”
Hứa Thất An cười nói: “Bởi vì thân thể là chịu đại não thao túng, đầu óc khai phá càng tốt, năng lực khống chế đối với thân thể càng mạnh.”
Miêu Hữu Phương cái hiểu cái không, Lý Linh Tố thì như có chút suy nghĩ.
...
Vương phủ.
Hứa Nhị lang ở Vương phủ dùng xong bữa trưa, bị Vương Tư Mộ đưa tới sảnh ngoài khuê phòng.
Cho dù hai người có hôn ước, nhưng chưa xuất giá, khuê phòng nữ tử cũng không thể để vị hôn phu đi vào.
Sảnh ngoài bài trí xa hoa, trải địa y sang quý, trên giá đồ cổ bày các loại đồ cổ trân phẩm, trên tường treo tranh chữ danh gia.
Vương Tư Mộ tài tình cực cao, ngoài thanh tú trong thông tuệ, ở chung với nàng luôn có thể cảm giác được vui vẻ.
Ngẫu nhiên cũng sẽ hướng tình lang hờn dỗi chút, cũng may Nhị Lang không phải trực nam sắt thép trước kia nữa, vẫn biết dỗ vài câu.
“Chờ xuân tế qua, Linh Nguyệt muội tử hẳn là mười chín tuổi rồi nhỉ.”
Vương Tư Mộ cười tủm tỉm hỏi.
Trong lòng Hứa Nhị lang nghĩ chuyện này, mất tập trung gật đầu một cái.
“Cũng đến tuổi kết hôn rồi, có đính hôn chưa.”
Vương Tư Mộ lại hỏi.
Ở Đại Phụng đối với tuổi hôn phối của nữ tử, bình dân bình thường là sau 14 tuổi, gia đình quan to hiển quý, thì ở sau 16 tuổi.
Muộn nhất không thể vượt qua 22 tuổi, nếu không chính là gái lỡ thì.
Hứa Nhị lang liếc vị hôn thê 21 tuổi, nói: “Không vội, qua vài năm nữa đi.”
Vương Tư Mộ cười gật đầu, bổ sung một câu:
“Chờ sau khi chúng ta thành hôn, vị hôn phu muội ấy có thể chọn liền càng nhiều.”
Đường lối suy nghĩ của Vương Tư Mộ rất rõ ràng, tương lai gả vào Hứa khi, nhất định phải mang Hứa Linh Nguyệt gả ra ngoài.
Chỉ riêng một vị chủ mẫu Hứa gia, đã cho nàng áp lực thật lớn, nếu là lại để muội muội thích giả bộ đáng thương đóng vai nhu nhược kia chặn ngang một cước, địa vị tương lai của mình đáng lo.
Đương nhiên, Vương Tư Mộ cũng không phải người thích đấu đá, lập gia đình vì đấu đá trong gia đình.
Nàng chỉ là muốn giảm bớt “uy hiếp” bên người mình, cố gắng không bị người ta kiềm chế.
Hứa Nhị lang “Ừ a a” lấy lệ một lát, nói:
“Ta còn có việc thương lượng với Vương thủ phụ.”
Vương Tư Mộ gật gật đầu, dịu dàng nói:
“Cha tựa như bị bệnh, đoạn thời gian trước luôn ho khan, người cũng choáng, luôn ngây người.”
Hứa Nhị lang sửng sốt, quan tâm nói: “Tìm thuật sĩ Ti Thiên Giám khám chưa?”
Vương Tư Mộ thở dài một tiếng:
“Người Ti Thiên Giám nói, cha là vất vả lâu ngày thành bệnh, ưu tư quá nặng, cần tĩnh dưỡng. Mặt khác còn nhiễm chút phong hàn.
“Trước kia Ngụy Uyên còn, ông ý chí chiến đấu sục sôi, bây giờ Ngụy Uyên đã chết, ông không có đối thủ, sự hăng hái đó lập tức mất đi.
“Vốn còn có thể mở ra khát vọng, ai ngờ tình hình thiên tai dữ dội...”
Hứa Nhị lang vẻ mặt nặng nề gật đầu.
Từ chỗ ở của vị hôn thê rời khỏi, hắn ngựa quen đường cũ tới trước thư phòng của Vương thủ phụ, gõ vang cửa.
Sau khi được cho phép, đẩy cửa mà vào.
Vương thủ phụ ôm chén trà nóng hầm hập, ngồi ở sau bàn, trước người trống không một vật, vừa rồi tựa như đang ngồi ngây người.
“Thủ phụ đại nhân, viện trưởng muốn gặp ngài.”
Hứa Từ Cựu đi thẳng vào vấn đề.
Vương thủ phụ bình tĩnh nhìn hắn một lát, thản nhiên nói:
“Không có gì đáng gặp, ta đã không có tinh lực thay hắn chu toàn, càng không có cái hứng thú đó.
“Vua mới đăng cơ, thư viện Vân Lộc hắn muốn mượn việc này trở về triều đình, cái này nhất định sẽ tạo thành triều dã rung chuyển, đưa tới quan văn kháng cự. Ở trên thời điểm mấu chốt này, ngươi nên biết việc này ý nghĩa cái gì.”
Hứa Nhị lang trầm giọng nói: “Phản quân Vân Châu vận sức chờ phát động, thư viện Vân Lộc nếu có thể trở về triều đình, không thể nghi ngờ là trợ lực rất mạnh.”
Vương thủ phụ lắc đầu:
“Triều đình bây giờ cần, không phải đám thanh lưu kia của thư viện Vân Lộc hắn, là bạc, là bạc dùng không hết. Ngươi đi nói cho Triệu Thủ, nếu hắn có thể khiến quốc khố có thêm năm trăm vạn lượng bạc, vị trí của lão phu, chắp tay nhường cho.
“Mâu thuẫn người đọc sách thư viện Vân Lộc, là nhận thức chung của thiên hạ sĩ tử, là nhận thức chung của quan văn. Nếu là buông ra cánh cửa này, ngươi đoán đám quan văn kia có thể “bức cung” không?