Thẩm thẩm nháy mắt cảnh giác hẳn lên, như là thấy được một con heo cái ý đồ dũi cải trắng nhà mình.
Con bé Nam Cương da đen này là ám chỉ sao, cô ta có ý đối với Nhị lang? Hừ, si tâm vọng tưởng, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Đôi mắt đẹp của thẩm thẩm liếc Lệ Na một cái, thúc giục: “Thời gian không còn sớm nữa, sớm ra ngoài đi.”
Lần này ra ngoài không mang theo tùy tùng, một trăm tùy tùng cũng không bằng một Nam Cương tiểu hắc bì, thực lực tiểu hắc bì, là được Hứa Nhị thúc cùng Hứa Đại lang đảm bảo.
Thẩm thẩm cũng tận mắt thấy tiểu hắc bì mang một cục đá to bằng nắm tay dễ dàng bóp thành bột.
Lệ Na nhất thời mang Hứa Nhị lang tuấn tú ném ra sau đầu, kích động đi ra ngoài, nàng sốt ruột không chịu nổi muốn đi dạo kinh thành Đại Phụng một chút.
Trước kia ở Nam Cương, đã thường xuyên nghe các trưởng bối trong bộ lạc nói về kinh thành Đại Phụng, thành thị phồn hoa nhất trên đời.
“Nha đầu chết tiệt này ăn nhiều, còn có ý xấu đối với Nhị lang nhà ta, ta phải nghĩ cách mang cô ta đuổi đi...” Thẩm thẩm nghĩ.
Nữ tử ngoại tộc từ trên trời giáng xuống này, đã khơi dậy tư tưởng bài ngoại của thẩm thẩm.
Nàng đang mưu tính như thế nào đuổi đi nữ tử ngoại tộc, trong tầm mắt thấy một đám quan binh xông vào, mang lão Trương gác cửa đẩy ngã, lao thẳng vào nội viện.
Một vị bộ đầu cầm đầu, trong tay cầm bức tranh, đối chiếu một phen, chỉ vào Hứa Tân Niên đọc sách dưới bóng cây, quát: “Người này là Hứa Tân Niên, bắt lại.”
“Các ngươi là người nào? Dựa vào cái gì bắt Nhị lang nhà ta.” Thẩm thẩm kinh hãi biến sắc, xuất phát từ tâm lý bảo vệ con, nàng không do dự, dựng thẳng lông mày che ở trước mặt quan binh.
“Hình bộ bắt người, ngươi dám ngăn? Bắt theo luôn!” Bộ đầu kia vung tay lên, dặn dò thủ hạ truy bắt thẩm thẩm.
Hai gã quan sai lập tức tiến lên, lấy ra dây thừng chụp lên trên đầu thẩm thẩm.
“Phành!”
Lệ Na tiến lên một bước, nhẹ nhàng đẩy ngực hai gã quan sai. “A...” Trong hai tiếng kêu thảm thiết, quan sai bay ra ngoài, ngã tối tăm mặt mũi.
Keng!
Đám quan sai lần lượt rút ra binh khí, mũi đao chỉ vào Lệ Na, cô bé man tộc Nam Cương li3m li3m môi, có chút hưng phấn, những người này nàng có thể ở trong mười nhịp thở gi ết chết hết.
Thẩm thẩm chưa hết kinh hồn trốn tới phía sau Lệ Na, bỗng nhiên phát hiện tiểu hắc bì này lại đáng tin, đáng giá ỷ lại như thế.
“Dừng tay.”
Hứa Tân Niên quát lớn một tiếng, buông quyển sách đi tới, ánh mắt lạnh lùng đảo qua đám quan sai, trầm giọng nói:
“Ta là hội nguyên, có công danh trong người, các ngươi tự tiện xông vào phủ đệ ta, tùy tiện động dao, đây là tội lớn.”
Lúc này, hai gã quan sai bị đánh bay ôm ngực đứng dậy, bộ đầu thấy bọn họ cũng không có gì khác thường, hơi trầm ngâm, thu đao, lấy ra một tờ lệnh, nói:
“Chúng ta là phụng mệnh lệnh Hình bộ, mang Hứa hội nguyên về nha môn hỏi chuyện.”
Hứa Tân Niên nhíu mày nói: “Hứa mỗ phạm vào chuyện gì?”
“Hứa hội nguyên đi một chuyến theo chúng ta là biết.” Bộ đầu vung tay lên, quát: “Mang đi.”
Lệ Na vừa muốn ra tay, nhưng bị Hứa Tân Niên ngăn lại, hắn đón đầu quan sai Hình bộ: “Ta đi theo các ngươi.”
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt đuổi mãi tới ngoài phủ, thẳng đến lúc quan sai áp giải Hứa Tân Niên biến mất ở đầu phố.
Lệ Na nhỏ giọng nói: “Hứa Nhị lang cũng cướp bạc?”
Nàng biết cướp bạc là phải bị quan binh tróc nã.
Lúc này, lão Trương gác cổng dắt ngựa của Hứa Tân Niên tới, nói: “Phu nhân, tiểu thư, lão nô bây giờ bảo người ta đi thông báo lão gia.”
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt đồng thời xoay người, kêu lên: “Đi tìm đại lang ( đại ca).”
...
“Cái gì? Quan sai Hình bộ đến phủ tróc nã Nhị lang?”
Trong nha môn Đả Canh Nhân, Hứa Thất An thu được tin tức ngây người, có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
“Đại lang, ngài mau nghĩ cách, phu nhân cùng tiểu thư cuống phát khóc rồi.” Con trai lão Trương gác cổng vẻ mặt lo âu.
“Vì sao tróc nã?”
Con trai của lão Trương lắc đầu, nói: “Đột nhiên có một đám quan binh xông vào, còn mang cha ta đẩy ngã, bắt Nhị lang đi luôn.”
“Ta biết rồi, ngươi đi về trước.” Hứa Thất An dặn dò: “Nói cho thẩm thẩm cùng Linh Nguyệt, bảo họ đừng nóng vội, ta sẽ xử lý chuyện này.”
“Đại lang, ngài phải tự mình trở về nói với họ nha.” Con trai lão Trương gác cổng nói.
Hứa Thất An gật gật đầu, phất tay mang hắn đuổi đi, ngồi ở bên bàn, trầm ngâm một lát, hắn đứng dậy rời khỏi Nhất Đao đường, tính đi Hình bộ một chuyến, trước làm rõ Hình bộ vì sao phải tróc nã Hứa Nhị lang.
“Chung quy không phải Hình bộ thượng thư vì trút giận cho cháu gái, cố ý gây chuyện chứ. Nếu là như thế, vậy ngược lại dễ giải quyết. Nhị lang có công danh trong người, việc nhỏ bình thường không làm gì được hắn...
“Nhưng phong cách làm việc của các đại lão triều đình, cho dù là trút giận cho cháu gái, cũng không thể không có đạo lý bắt người, tất nhiên là bắt được thóp, có nắm chắc một đòn trúng luôn, lúc này mới ra tay.
“Cho nên, Nhị lang nhất định đã trêu vào chuyện gì, chẳng qua ta còn không biết...”
Trong lòng nghĩ, hắn rời sân, đang muốn quay đầu đi chuồng ngựa, dắt con ngựa cái nhỏ, liền thấy tổng bộ đầu phủ nha Lữ Thanh dẫn theo hai khoái thủ, bước chân vội vàng vào sân.
“Hứa đại nhân.”
Hai bên chạm mặt, Lữ Thanh mặt lộ vẻ vui mừng, tiếp đó bị lo lắng thay thế, liên thanh nói: “Phủ doãn bảo ta tới thông báo ngươi, Hứa hội nguyên gặp nạn.”
“Ta biết, hắn không lâu trước đó bị người Hình bộ mang đi rồi.” Hứa Thất An trầm ổn gật đầu.
“Xem ra vẫn là người Hình bộ nhanh hơn một bước.” Lữ Thanh thở dài.
“Lữ bộ đầu mời vào trong, đang có việc muốn thỉnh giáo.”
Hứa Thất An bỏ qua ý định đi chuồng ngựa, dẫn Lữ Thanh quay về Nhất Đao đường.
Lữ Thanh tiếp nhận nước trà lại viên dâng lên, nhấp một ngụm mang tính tượng trưng, đi thẳng vào vấn đề nói: “Bệ hạ hạ chỉ, muốn điều tra Hứa hội nguyên gian lận khoa cử.”
Bốn chữ “gian lận khoa cử”, làm mi tâm Hứa Thất An giật giật.
Bài 《 hành lộ nan 》kia của Nhị lang quả thật là ta cho hắn, nhưng thế này có tính là gian lận khoa cử không? Đề thi là ta đặt cược trúng, đoán đề loại chuyện này, triều đình không ủng hộ, nhưng cũng chưa bao giờ cấm, nho lâm thường có tập tục đoán đề, nghiêm khắc mà nói, không tính là gian lận... Không, bản thân vấn đề không phải gian lận.
Hứa Thất An ngửi được khí tức âm mưu, trầm giọng nói: “Là bệ hạ muốn tra?”
Lữ Thanh nhìn lại viên trong sảnh đường, thấp giọng nói: “Bản quan không biết, Hứa đại nhân cũng chớ tùy tiện phỏng đoán.”
“Là ta nói lỡ.”
Nhưng một điểm này rất quan trọng, nếu là Nguyên Cảnh Đế muốn chơi Nhị lang, vậy không dễ xử lý, tiền đồ của Nhị lang hầu như hủy hoại chỉ trong một buổi. Bán ở nhà đế vương, nhà đế vương không cần, người đọc sách liền phế đi... Hứa Thất An nghĩ.