Bọn họ chỉ là phàm nhân, căn bản thấy không rõ chi tiết chiến đấu, nhiều nhất chỉ là từ tiếng nổ ầm ầm, cùng với khí cơ dao động khi thổi đến phụ cận, hóa thành cuồng phong, phán đoán ra trình độ kịch liệt của trận chiến này.
Nhưng may ở bên cạnh có Dương Nghiễn một vị Kim la như vậy, đường đường tứ phẩm, bình thường vẫn là rất có sức uy hiếp.
Hôm nay làm “kính viễn vọng” cũng là nhân tuyển không tệ.
Lưu Ngự sử vừa kiễng chân quan sát, vừa hỏi: “Dương Kim la, tình hình chiến đấu như thế nào?”
Đại Lý tự thừa ngay sau đó truy hỏi: “Vị cao thủ thần bí kia sao có thể chiến năm người, hắn, hắn còn ổn không?”
Dương Nghiễn cảm xúc dâng trào: “... Quá cường đại rồi, vị cao thủ thần bí kia quá mạnh rồi. Đối mặt năm vị tam phẩm vây công, thế mà bằng sức một người, áp chế bọn họ.”
“Tốt, tốt!”
Đại Lý tự thừa kích động đến mức cả người run run.
Thừa dịp sĩ tốt Đại Phụng cùng man tộc dừng giao chiến, đám giang hồ võ phu còn sống sót nhao nhao chạy lên tường thành, đều tự chọn một chỗ tường thành quan sát.
Quá cường đại rồi, đây là cao thủ đỉnh phong chiến đấu.
Vân Châu thành là một tòa thành lớn có được hơn ba mươi vạn dân cư, người thường đi ngang qua tòa thành thị này, phải đi suốt một ngày.
Cưỡi ngựa cũng cần hai canh giờ.
Mà nay bọn họ từ đầu tường quan sát, chỉ nhìn thấy từng mảng lớn phế tích, chỉ có phòng xá vị trí gần tường thành bảo trì hoàn hảo.
Đây là vì các cường giả trong thành không lấy phá hoại làm mục đích, nếu không, chỉ sợ ngay cả tường thành bốn phía cũng đã bị dỡ.
“Xử bọn hắn, giết Trấn Bắc vương cùng man tử, xà yêu, báo thù cho dân chúng thành Sở Châu.”
Một người giang hồ trẻ tuổi nổi giận mắng.
“Làm càn! Trấn Bắc vương chính là thân vương, ngươi phạm vào tội đại bất kính.”
Nơi xa, một vị mật thám áo bào đen nghe tiếng, giận tím mặt.
“Lão tử nói sai?”
Người giang hồ trẻ tuổi kia có tính tình nóng nảy của người biên cảnh phía Bắc, mắt dựng lên, không chúng kiêng dè mắng nhau với mật thám:
“Trấn Bắc vương vì ham muốn cá nhân giết cả thành Sở Châu, thân vương cái rắm chó, ngay cả Trấn Quốc Kiếm cũng chán ghét hắn.”
“Đúng, giết bọn hắn, lão tử lần này nếu là có thể giữ được mạng chó, nhất định mang việc Trấn Bắc vương làm tuyên truyền ra ngoài.”
Nhân sĩ giang hồ xung quanh cùng chung mối thù, nhao nhao chửi bậ mắng, cũng đè lại chuôi đao. Giang hồ thất phu kiệt ngạo khó thuần, trong lòng vốn nghẹn vô tận lửa giận.
Bọn họ ấn chuôi đao cũng không phải kinh sợ, mà là thật sự sẽ rút đao liều mạng.
Mật thám thấy đối phương người đông thế mạnh, hơn nữa đều không phải kẻ yếu, liền cười lạnh nói: “Các ngươi cho rằng liên quân yêu man công thành, loạn trong giặc ngoài, thời kì phi thường, liền có thể không để kỷ cương vào mắt, nói xấu thân vương?
“Ta bây giờ cho ngươi biết, Sở Châu này, vẫn như cũ là Sở Châu của Trấn Bắc vương.”
Dứt lời, hắn vung tay lên, mệnh lệnh mấy trăm sĩ tốt: “Bắt mấy người này cho ta, nếu có phản kháng, giết không cần hỏi!”
Chưa có ai hành động.
Mật thám áo bào đen xoay phắt người lại, mắt dưới mặt nạ hung tợn trừng lên nhìn đám sĩ tốt: “Các ngươi muốn cãi quân lệnh sao!”
Các binh sĩ cúi đầu, vẫn bất động như cũ.
“Lão tử tuy là thất phu, nhưng cũng biết người đọc sách thường nói một câu: đắc đạo nhiều người giúp mất đạo chẳng ai theo. Trấn Bắc vương phát rồ, đã sớm mất hết lòng người.
“Ngươi tên tay sai này của Trấn Bắc vương, còn dám ở đây cắn bừa.”
Mười mấy nhân sĩ giang hồ quả nhiên rút ra binh khí, ùa lên, mang mật thám chém chết tươi.
Binh lính cách đó không xa vẫn cúi đầu như cũ, cái gì cũng chưa nhìn thấy, giữ im lặng.
Sau khi chém người xong, các nhân sĩ giang hồ tiếp tục chú ý chiến trường, quan sát phương xa.
Thật ra bọn họ hoàn toàn có thể mượn lúc này thoát khỏi thành Sở Châu, rời xa nơi thị phi. Nhưng chưa có ai đi, không phải là thích xem náo nhiệt, mà là muốn nhìn thấy một cái kết quả.
Vì thế, cho dù trả giá tính mạng cũng sẽ không tiếc.
Thất phu lấy lực vi phạm lệnh cấm, nhưng, lồ ng ngực thất phu nhiệt huyết chưa nguội.
...
Lúc này, đạo thủ Địa tông truyền âm: “Nếu không cướp đi Trấn Quốc Kiếm, chúng ta rất khó chiến thắng hắn, sau khi cắn nuốt Huyết Đan, thực lực người này tiến bộ thần tốc.”
Lời của Hắc Liên đạo thủ, dẫn lên đám người Chúc Cửu, Cát Lợi Tri Cổ nhất trí tán đồng.
Năm người duy trì tư thế trận địa sẵn sàng đón quân địch, âm thầm truyền âm trao đổi.
Máu thịt cổ tay Trấn Bắc vương thong thả mấp máy, khôi phục, truyền âm đáp lại: “Ngươi có biện pháp nào?”
Hắc Liên đạo thủ truyền âm nói: “Ta có thể lợi dụng trận pháp ăn mòn Trấn Quốc Kiếm, để nó tạm thời mất đi linh tính, duy trì một khắc đồng hồ. Trả giá là khối phân thân này tiêu tán.”
Đám người Trấn Bắc vương không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, võ phu chỉ có bạo lực khinh xuất, gặp cường giả cùng hệ thống chiến lực mạnh hơn mình, rất dễ dàng bị áp chế.
Nhưng hệ thống khác thì khác nhau, thủ đoạn quỷ quyệt nhiều biến hóa.
Một phân thân của Hắc Liên đạo thủ, đổi lấy đối phương mất đi Trấn Quốc Kiếm một khắc đồng đồ, đây là mua bán vô cùng có lời.
Nơi xa mãng xà khổng lồ Chúc Cửu truyền âm nói: “Không được, lấy sự đáng sợ của thân thể hắn, cho dù không có Trấn Quốc Kiếm, chúng ta cũng không có khả năng ở trong một khắc đồng hồ mang hắn gi ết chết, hoặc làm bị thương nặng.”
Không có Trấn Quốc Kiếm, bọn họ có lòng tin đánh bại đối phương, nhưng không làm được ở một khắc đồng hồ gi ết chết.
Cao phẩm võ phu quá khó giết.
Trấn Bắc vương hơi trầm ngâm, nói: “Có lẽ có thể, chỉ cần thực lực tổng thể chúng ta có thể tạm thời đạt tới nhị phẩm, ừm, ta đơn thuần chỉ lực lượng nhị phẩm.”
Tam phẩm tấn thăng nhị phẩm, đương nhiên không chỉ là phương diện khí cơ tăng lên, còn là “Ý” lột xác.
Người khổng lồ màu xanh cười nhạo truyền âm: “Lực lượng nhị phẩm, ngươi nói có thì có?”
Trấn Bắc vương thản nhiên nói: “Ta có một tấm trận đồ, là tác phẩm năm xưa của giám chính, trận này tên Vô Song Pháp Tướng, hắn có thể mang sức mọi người hợp làm một, ngưng tụ thành một pháp tướng. Có một không hai, tên cổ vô song.”
Trận đồ rất thực nhiều năm trước, hắn từ chỗ giám chính cầu được, lý do là một khi hai tộc yêu man phương Bắc liên thủ, hắn một cây chẳng chống vững nhà, cần thủ đoạn tự bảo vệ mạnh mẽ.
Giám chính cũng cảm thấy hắn nói có đạo lý, vì thế ban thưởng trận đồ, thuận tiện dọn dẹp hàng tồn kho.
Đối đầu kẻ địch mạnh, năm người rất nhanh đạt thành nhận thức chung.
Người khổng lồ màu xanh Cát Lợi Tri Cổ dẫn đầu hành động, mục tiêu lại không phải “Hứa Thất An”, mà là nhắm ngay một đoạn tường thành nào đó, hút mạnh.
“Ong ong...”
Binh lính cùng kỵ binh man tộc trên tường thành, vũ khí trong tay bỗng nhiên rời tay, tự động bay về phía không trung.