Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba cha con Hứa gia nhìn nhau, như trút được gánh nặng.

“Là ta.” Hứa Thất An gật gật đầu.

Nha hoàn giãn mặt ra cười, càng thêm cung kính, ngoan ngoãn, dịu dàng nói: “Nương tử nhà ta cho mời.”

Hứa Thất An trấn định gật đầu, đi theo phía sau nha hoàn, hướng tới phòng ngủ chính ở một bên của lầu các đi đến.

Một màn này cũng khiến khách nhân tính ngủ lại “Ảnh Mai tiểu các” chủ ý, châu đầu ghé tai.

“Ồ, hắn sao cũng đi vào theo.”

“Cái này, cái này... Không hợp quy củ, sao đi vào hai người?”

“Vừa rồi nha hoàn kia hình như nói đến thơ, mà ta vừa mới thấy hắn cùng với anh bạn trẻ tuấn tú kia viết cái gì.”

Một người trung niên quần áo phú ông đi đến trước mặt Hứa Tân Niên cùng Hứa Bình Chí, chắp tay nói: “Hai vị, không biết Phù Hương cô nương đây là ý gì? Mới vừa rồi vị huynh đài kia sao lại đi vào, các ngươi đã viết thơ gì?”

Hứa Nhị lang im lặng không lên tiếng, Hứa Bình Chí chăm chú nhìn nam nhân trung niên, lắc đầu nói: “Tùy tay một câu vè mà thôi, ta nghe vị công tử đó nói mình thư pháp gượng gạo, không viết ra được chữ hay, mới làm phiền vị công tử này hỗ trợ viết thay.”

Hứa Nhị thúc là người từng trải, bày ra một tư thái mình là khán giả, phủi sạch quan hệ với cháu với con.

Mọi người lập tức nhìn về phía Hứa Tân Niên, Hứa Nhị lang a một tiếng, sinh ra tư thái cao ngạo lạnh lùng chớ có tới gần, khinh thường trả lời bọn họ.

Hắn thái độ như vậy, khiến người trung niên đặt câu hỏi tức giận, xấu hổ, phất tay áo trở về tại chỗ.

Hứa Bình Chí vốn định ở lại nơi này, vụng trộm cho con trai một ánh mắt, hai người một trước một sau rời khỏi Ảnh Mai tiểu các.

“Không tiện tiếp tục ở lại bên trong, làm người ta nhìn ra ba chúng ta có quan hệ thì không ổn.” Hứa Bình Chí dạy con trai.

“Con biết.” Hứa Tân Niên gật đầu, nói xong, run bần bật ở trong gió lạnh.

Trong phòng có lửa than sưởi ấm, đột ngột, chênh lệch nhiệt độ thật lớn, làm người ta nhịn không được run lên.

Hứa Bình Chí nhìn con trai, nói: “Vốn nếu ngủ ở Ảnh Mai tiểu các, đám hầu gái kia... Chỉ cần một lượng bạc là đủ.

“Bây giờ chỉ có thể đi biệt viện tìm nữ tử khác... Mà nếu không phải hầu gái, giá thấp là năm lượng bạc, nơi này bao gồm tiền chầu chay.”

Nói tới đây, Hứa Bình Chí dừng một chút, thấy con trai chưa theo thói quen cay độc hỏi lại hắn vì sao biết rõ ràng như vậy.

Cùng lúc kỳ quái, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Nhị thúc từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc quan, bạc kiểu dáng thống nhất, một thỏi năm lượng.

“Nhị lang, bạc con cầm đi.”

Hứa gia bởi vì vụ án bạc thuế, táng gia bại sản, cho dù qua một tháng, Hứa Bình Chí thông qua con đường màu xám kiếm được chút bạc, nhưng trên tổng thể vẫn tương đối túng quẫn.

Hứa Nhị thúc không cảm thấy con trai còn có thể lấy ra năm lượng bạc.

Hứa Tân Niên hơi động dung, thấp giọng nói: “Cha, vậy còn cha?”

Hứa Nhị thúc không thèm để ý cười cười: “Cha thời điểm Luyện Tinh cảnh đã không sợ nóng lạnh, cho dù ở ven đường ngủ một đêm, cũng không sao. Xương cốt con chịu không nổi gió lạnh ban đêm.”

Hai tay Hứa Tân Niên nhét ở trong tay áo, hơi khom lưng, thừa nhận gió đêm se lạnh, có chút hoảng hốt nhìn chằm chằm năm lượng bạc, sau một lúc lâu, thanh âm có chút khàn khàn nói:

“Con không cần.”

Hứa Nhị thúc nhất định muốn con trai nhận lấy.

Trong khi lôi kéo, ‘cạch’ một tiếng, trong lòng Hứa Tân Niên rơi ra một thỏi bạc quan, không nhiều không ít, vừa đủ năm lượng.

... Hai cha con nhìn bạc trên đất, lâm vào lặng lẽ.

Bên kia, nha hoàn đẩy ra cửa phòng ngủ chính, ý bảo Hứa Thất An đi vào, mà bản thân lại không tính đi vào.

“Dương công tử mời vào!”

Nháy mắt cửa ngăn mở ra, một làn hương ấm áp đập vào mặt, trên sàn trải một tầng địa y dệt bằng tơ giá cả đắt đỏ, giá đắt thì thôi, hơn nữa cực kỳ hao tổn sức người.

Trên địa y thêu những đóa hoa sen màu xanh, những đám mây lành.

Nữ nhân đi ở bên trên, từng bước nở sen. Đại quan nhân đi ở bên trên, một bước lên mây.

Tâm tư linh lung.

Một bức bình phong kiểu gập ba vẽ danh họa 《 mưa đánh lá chuối 》ngăn cách chỗ ngủ cùng sảnh gấm, một nữ tử trẻ tuổi phong tư tuyệt luân ngồi ở giường nhỏ gầm thoáng trước tấm bình phong, trên cái giường nhỏ đặt một chiếc đàn đuôi phượng.

Nàng mặc áo lụa mỏng nhẹ, da thịt nõn nà như ngọc như ẩn như hiện, đang cười tủm tỉm nhìn về phía cửa.

Ánh mắt hai người giao tiếp, nàng khẽ cúi đầu, khóe miệng mang theo ý cười ngượng ngùng.

Sự dịu dàng trong cái cúi đầu đó, giống như một đóa hoa sen thẹn thùng không chịu nổi gió lạnh... Trong đầu Hứa Thất An hiện lên câu thơ này.

Khi hành tửu lệnh văn nhã như tiểu thư khuê các, khi ở bên giường quyến rũ dụ người ta muốn nói lại thôi.

Đây là mị công chỉ có nữ nhân Giáo Phường Ti mới có thể tu ra.

Hứa Thất An hai cái đầu, một cái to.

“Công tử?” Hoa khôi si ngốc cười nói: “Công tử cớ gì nhìn nô gia như thế.”

Bởi vì ngươi quá đẹp... Hứa Thất An than thở: “Sớm nghe nói Phù Hương cô nương thiên tư tuyệt sắc, là người đẹp thế gian khó gặp, ta trước kia không tin, bây giờ tin rồi. Cho dù nói Phù Hương cô nương là người đẹp số một thiên hạ, ta cũng tin.”

“Dương công tử chớ giễu cợt nô gia.” Phù Hương mím miệng, thẹn thùng cúi đầu, ý cười tủm tỉm trên khuôn mặt, hiển nhiên là rất vui vẻ.

...

Trong phòng trà cách vách, Triệu công tử uống hết một ấm trà, bàng quang kháng nghị hai lần, lúc lần thứ ba, hắn rốt cuộc nhịn không được.

Hắn là đến uống trà sao?

Triệu công tử đầy mình bực tức rời khỏi phòng trà, đi hướng phòng ngủ chính, lại bị nha hoàn ngăn lại ở cửa.

“Ta ở phòng trà đợi đã lâu, vì sao Phù Hương cô nương còn không gặp ta.” Triệu công tử chất vấn nha hoàn.

“Triệu công tử chớ trách, nương tử đã chọn người khác.” Nha hoàn trả lời.

“!!!” Triệu công tử cảm giác trên đầu bị liên tiếp đánh vài tia sét, tiếp đó dâng lên lửa giận, lớn tiếng nói:

“Phù Hương cô nương rõ ràng là chọn ta, vì sao đột nhiên thay đổi chủ ý, trêu đùa người ta phải không? Ngươi nếu không cho ta câu trả lời, đừng trách bản công tử không khách khí.”

Hắn giọng điệu hung ác cùng lời lẽ dữ tợn khiến nha hoàn có chút sợ, theo bản năng muốn gọi tùy tùng trong sân.

“Bình nhi, nếu Triệu công tử không phục, ngươi mang thơ ra ngoài để hắn nhìn xem.”

Trong phòng truyền đến giọng nói tràn ngập sức quyến rũ nữ tính của hoa khôi nương tử.

Nha hoàn cẩn thận nhìn Triệu công tử, mang cửa trượt ngang (cửa Shoji của Nhật) kéo ra một khe hở chỉ cho phép một người thông qua, chui nhanh vào.

Vài giây sau nàng lại chui ra, mang giấy Tuyên Thành đưa cho Triệu công tử.

Người sau tiếp nhận, nhìn lướt qua, vẻ mặt phẫn nộ nhất thời đọng lại ở trên mặt, tiếp đó chậm rãi hòa tan, thay thế vào đó là kinh ngạc, rung động, khó có thể tin...

Hắn ngây người tại chỗ hồi lâu, ngón tay buông lỏng, giấy Tuyên Thành từ từ bay xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK