Ngươi trái lại có tự mình hiểu lấy... Hứa Thất An hỏi: “Ngươi bộ dáng này, Nguyên Cảnh Đế biết không?”
Vương phi lắc đầu: “Nhưng hắn biết ta có pháp khí thay đổi dung mạo, ta vài lần vụng trộm chuồn đi, hắn khẳng định cũng biết. Nhưng chưa từng thấy bộ dáng này của ta.”
Nàng nghĩ nghĩ, bổ sung: “Thị vệ vương phủ từng thấy bộ dạng này của ta.”
Hứa Thất An chưa đáp lại, bắt đầu tự hỏi.
Trấn Bắc vương tuy đã chết, nhưng vương phi vẫn như cũ là bánh thơm, Nguyên Cảnh Đế tuyệt đối sẽ không không nghe không hỏi đối với nàng, tuy cao thấp sứ đoàn nhất trí cho rằng vương phi bị man tộc bắt đi.
Nhưng đám nha hoàn kia biết ta cuối cùng đã tìm được các nàng, đương nhiên, các nàng cũng không biết ta đánh bại cường giả man tộc, cứu về vương phi. Nhưng các nàng có thể sống sót, cũng thuận lợi về kinh, bản thân điều này chính là một điểm đáng ngờ.
Tuy nói không thể làm chứng cứ ta cứu về vương phi, nhưng chỉ cần có điểm đáng ngờ, Nguyên Cảnh Đế tuyệt đối sẽ phái người đến tra, cũng không cần giám thị, trực tiếp quang minh chính đại tra.
Cho nên vương phi không thể theo ta về phủ, nhưng có thể nuôi ở bên ngoài.
Kinh thành dân cư ba trăm vạn (ba triệu), không có khả năng tìm từng nhà, hơn nữa, cũng không có bất cứ manh mối nào chỉ rõ ta mang vương phi về kinh thành.
Biện pháp tốt nhất là mang nàng nuôi ở bên ngoài, cách Hứa phủ không xa, nhưng cũng không thể quá gần.
Sau khi cân nhắc xong chi tiết, Hứa Thất An hài lòng gật đầu, cảm thấy rất ổn thỏa.
Sau đó, hắn không thể tránh khỏi mờ mịt một phen, vì sao ta phải vì một bà dì làm tới một bước này?
Ta là từ khi nào trúng độc của nàng?
Hứa Thất An chưa đi hướng thành Sở Châu, tính đi hội hợp cùng Trịnh Hưng Hoài trước, mang ông đi thành Sở Châu.
Mà nay thành Sở Châu bị hủy, ông là Sở Châu Bố chính sứ, thu thập tàn cục một phen, thuận tiện nói cho ông Trấn Bắc vương đã chết, không cần trốn đông trốn tây nữa.
Trên đường, hắn cố ý yêu cầu Kim Liên đạo trưởng che chắn thành viên Thiên Địa hội, mở ra nói chuyện riêng với Lý Diệu Chân, hỏi nàng đang ở nơi nào.
Không chút nào bất ngờ bị thánh nữ Thiên tông mắng một trận, sau đó được nói cho tin tức Trấn Bắc vương đã chết.
Hứa Thất An “cả kinh”, trực tiếp nói không có khả năng, biểu hiện ra đầy đủ tố chất một tên “chấn kinh đảng (nói móc những người luôn tỏ ra kinh ngạc trước sự việc)” nên có.
Điều này làm trong lòng Lý Diệu Chân hơi đắc ý, liền không tức giận hắn cho leo cây nữa.
Sau đó, Hứa Thất An bảo nàng lấy tìm “Hứa Ngân la đang trên đường chạy tới” làm lý do, rời khỏi thành Sở Châu, đến khe núi hội hợp.
Giữa trưa, Hứa Thất An liền tới khe núi, ngày đó bái biệt Trịnh Hưng Hoài, hắn ở huyện thành phụ cận tìm một nhà trọ an trí vương phi, vốn đã cách không xa.
...
Trong hang núi, lửa trại hừng hực, Lý Hãn cùng Triệu Tấn hai anh em phân biệt nướng gà rừng, thỏ hoang, cá tươi… các con mồi.
Thân Đồ Bách Lý cao gầy nhắm mắt lại, khoanh chân thổ nạp.
Ngụy Du Long to béo khỏe mạnh chà lau đại khảm đao, trầm giọng nói:
“Không biết Hứa Ngân la cùng Phi Yến nữ hiệp thế nào, Khuyết Vĩnh Tu cùng Trấn Bắc vương tàn bạo hung ác, nếu bị bọn hắn phát hiện manh mối, rất có thể đưa tới họa sát thân. Mà bọn họ nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy chúng ta rất có thể bị lần ra manh mối.”
Đường Hữu Thận thương binh xuất thân quân ngũ, ánh mắt sắc bén quét về phía cửa hang, sau đó lại thu hồi ánh mắt, ôm trường thương, nhắm mắt dưỡng thần.
Trịnh Hưng Hoài khoát tay, thanh âm nhẹ, nhưng giọng điệu lộ ra khẳng định: “Sẽ không, hai người bọn họ cho dù không thu hoạch được gì, cũng sẽ không bị Trấn Bắc vương cùng Khuyết Vĩnh Tu nhằm vào.”
Thiếu phụ dung mạo ưa nhìn hỏi: “Trịnh đại nhân vì sao khẳng định như thế?”
Trịnh Hưng Hoài nói: “Phi Yến nữ hiệp xông pha giang hồ, thích quản chuyện người khác, có thể tạo ra thanh danh lớn như vậy, lại bình yên vô sự, tuyệt đối không phải hạng người lỗ m ãng. Về phần Hứa Ngân la, phá án lớn một lần, có lẽ là vận khí. Nhưng từng vụ thế này, đủ để nói lên năng lực của hắn.”
Mọi người chậm rãi gật đầu.
Vô luận là Phi Yến nữ hiệp hay là Hứa Ngân la, đều là rồng phượng trong loài người làm người ta có cảm giác yên tâm, là loại người mang sự tình giao cho bọn họ, sẽ vô cùng an tâm, không cần cả ngày lo lắng sợ hãi.
Lúc này, Thân Đồ Bách Lý chợt mở mắt ra, thanh âm trầm thấp hơn nữa dồn dập: “Có người đến đây.”
Lý Hãn cùng Triệu Tấn theo bản năng vứt con mồi, nắm lên binh khí của mình, theo mọi người lao ra khỏi hang.
Một nam một nữ kết bạn mà đến.
Nam tử dương cương tuấn lãng, khí độ bất phàm, chính là Ngân la Hứa Thất An. Về phần nữ tử, bọn họ chỉ liếc một cái liền bỏ qua, bước chân không có kết cấu, vui vẻ đi theo bên cạnh Hứa Ngân la.
Nhan sắc bình thường, khi đi nhanh mang theo chút thở hổn hển, là nữ tử rất bình thường.
Trịnh Bố chính sứ phía sau lên đón, chắp tay nói: “Hứa Ngân la.”
Các võ phu phía sau hắn mang theo kinh ngạc, Hứa Ngân la đêm hôm trước còn hùng hồn muốn đi thành Sở Châu tra án, nào ngờ hôm nay đã quay về.
Nơi đây cách thành Sở Châu mấy trăm dặm, chút thời gian này, không đủ qua lại một lần.
Hứa Thất An không nói lời thừa, đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta thu được tin tức, Trấn Bắc vương đã chết ở thành Sở Châu. Ta là tới đón các ngươi qua đó.”
Sét đánh giữa trời!
Sắc mặt Trịnh Bố chính sứ đột nhiên cứng ngắc, mắt chậm rãi trợn ra, miệng chậm rãi há to, khiến Hứa Thất An biết, thì ra đây mới là tố chất thật sự của ‘chấn kinh đảng’.
Các hiệp sĩ im lặng nhìn nhau, đều từ trong mắt nhau nhìn ra hai chữ “không tin”.
“Là, là tin tức thu được có sai sót đúng không...”
Trịnh Bố chính sứ bước lên vài bước, biểu cảm trên mặt phức tạp, vừa hy vọng xa vời tin tức là thật, vừa lại nhận định Hứa Thất An thu được là tin tức sai lầm.
Đám người Thân Đồ Bách Lý không nói gì, nhưng cũng cho rằng Bố chính sứ đại nhân nói có lý.
Vô cùng chính xác, Trấn Bắc vương chính là ta tự tay giết... Hứa Thất An cười gật đầu: “Không sai, là thật.”
Thình thịch, thình thịch... Trịnh Bố chính sứ nghe thấy tiếng tim mình đập cuồng loạn mà kịch liệt.
“Phi Yến nữ hiệp rất nhanh sẽ tới, nàng biết tình huống sự việc.” Hứa Thất An đẩy trách nhiệm ra ngoài.
Mọi người sau đó quay về hang, ở trong cảm xúc thấp thỏm chờ đợi.
Vương phi nhu thuận ngồi ở bên cạnh Hứa Thất An, gặm chân gà từng miếng nhỏ, Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân đang cố gắng sắm vai một người qua đường bé nhỏ không đáng kể.
Trên đường đến đây, nàng từ trong miệng Hứa Thất An biết thân phận Trịnh Hưng Hoài, biết người nhà của ông chết trong cuộc tàn sát thành thị.
Tuy mình cùng Trấn Bắc vương cũng không có cảm tình, nhưng dù sao cũng là có danh phận vợ chồng, vương phi lòng có áy náy đối với Trịnh đại nhân.