Liễu khước quân vương thiên hạ sự, doanh đắc sinh tiền thân hậu danh, khả liên bạch phát sinh... Ngụy Uyên cười cười, thấp giọng tự nói:
“Không cần tỏ bất bình vì ta, tinh trung đền nợ nước, ta trung là xã tắc, trung là dân chúng, ngươi nên hiểu ta.”
Đại quân chậm rãi tiến lên, bảy vạn người lặng im không tiếng động, chỉ có bánh xe lóc cóc, ngựa chiến hí vang, cùng với giáp trụ va chạm.
Ở trong bầu không khí những thanh âm này đan xen, các tướng sĩ đột nhiên nghe được tiếng ca chân trời truyền đến.
“Lang yên khởi, giang sơn bắc vọng, long khởi quyển mã trường tê kiếm khí như sương... Tâm tự hoàng hà thủy mang mang, nhị thập niên túng hoành gian thùy năng tương kháng...” (bài Tinh Trung Báo Quốc, nhạc Hoa lời Việt là bài Buồn như đá thời gian của Đan Trường)
Có người mờ mịt quay đầu nhìn quanh, có người đắm chìm ở trong tiếng ca.
“Hận dục cuồng trường đao sở hướng, đa thiểu thủ túc trung hồn mai cốt tha hương... Hà tích bách tử báo gia quốc, nhẫn thán tích canh vô ngữ huyết lệ mãn khuông...”
“Mã đề nam khứ, nhân bắc vọng, nhân bắc vọng thảo thanh hoàng trần phi dương, ngã nguyện thủ thổ phục khai cương, đường đường trung nguyên yếu nhượng tứ phương, lai hạ.”
Trên sườn núi nơi xa, một con ngựa đứng lặng, như bệnh thần kinh hát vang không chỉ.
Hai mươi năm tung hoành ai có thể chống đỡ?
Nhất định phải khải hoàn nha.
Ngụy Công!
...
Ti Thiên Giám, đài bát quái.
Giám chính áo trắng như tuyết, một lần này chưa ngồi ở bên bàn, mà là đứng ở bên cạnh, mặt không biểu cảm nhìn đội ngũ xuất chinh ngoài kinh thành.
“Tấm màn lớn kéo ra rồi.” Giám chính thấp giọng nói.
“Tấm màn lớn kéo ra rồi?”
Phía sau truyền đến giọng nói trầm thấp, từ từ nói: “Nếu là như thế, sao có thể thiếu con vị nhân vật chính này, đúng không, lão sư.”
Giám chính không quan tâm hắn, thở dài: “Phóng mắt Đại Phụng, có năng lực dẫn binh đánh tới “Tĩnh Sơn thành”, chỉ có Ngụy Uyên, ngoài hắn chẳng còn ai.”
Dương Thiên Huyễn mở miệng ngập ngừng, vô lực phản bác.
Giám chính thu hồi ánh mắt, nói: “Tâm của ngươi không tĩnh, làm sao tấn thăng?”
Dương Thiên Huyễn trầm mặc một lát, nói: “Lão sư, con đã rất nhiều ngày chưa rời khỏi Ti Thiên Giám, người bên ngoài, chỉ sợ đều đã không biết uy danh của con, không biết Ti Thiên Giám có một vị Dương Thiên Huyễn, con không cam lòng.”
Ngươi lấy đâu ra uy danh?
Giám chính thiếu chút nữa muốn day day mi tâm, trầm giọng nói: “Hứa Thất An chưa xuất chinh.”
Dương Thiên Huyễn sửng sốt: “Có quan hệ gì với con đâu?”
Giám chính như tự lẩm bẩm: “Nhưng hắn ở đầu tường đánh trống, làm bài từ, vạn người chú ý.”
Đầu tường đánh trống, làm bài từ, vạn người chú ý... Dương Thiên Huyễn hâm mộ tới mức cả người phát run
Qua một lúc lâu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lão sư, con muốn tấn thăng tam phẩm!”
Giám chính lộ ra nụ cười, lúc này, Chử Thải Vi chạy lên, hét lên: “Lão sư lão sư, Tống Khanh sư huynh mang theo các sư huynh khác làm ầm lên rồi.”
“Hả?”
“Tống sư huynh nói, sáng tác là cần nhiệt tình, bọn họ từ chối công tác đơn điệu vô vị, lặp lại. Bọn họ từ chối luyện chế pháp khí tiêu chuẩn.”
Giám chính rốt cuộc day day mi tâm, giọng điệu bình tĩnh: “Nói cho bọn nó, Dương Thiên Huyễn bởi vì ngỗ nghịch vi sư, bị nhốt vào tầng ba trong lòng đất, chịu phạt sét đánh lửa thiêu.”
Chử Thải Vi gật gật đầu: “Vâng ạ, như vậy đám người Tống sư huynh sẽ ngoan ngoãn làm việc. Lão sư thật thông minh, có thể nghĩ ra kế sách hay như vậy.”
Cái này không quan hệ với thông minh nhỉ... Dương Thiên Huyễn lảm nhảm trong lòng.
Giám chính thở dài, lại day day mi tâm.
Chử Thải Vi cũng chưa ý thức được Dương sư huynh phỉ nhổ đối với phương diện chỉ số thông minh của nàng, cũng chưa để ý động tác day mi tâm của Giám chính lão sư, bước nhỏ chạy đến bên cạnh Giám chính, trước liếc qua bàn, thấy chỉ có rượu không có đồ ăn, thất vọng thu hồi ánh mắt, thần thần bí bí nói:
“Lão sư, thỉnh giáo ngài một vấn đề...”
Giám chính đột nhiên có chút vui mừng.
“Con ở trong một quyển sách chỉ có một bản duy nhất phát hiện một ít chú văn kỳ diệu, ngài có thể thay con xem chút hay không?”
Chử Thải Vi vừa nói, vừa từ trong lòng lấy ra một tờ giấy gấp chỉnh tề.
...
“Ngày thứ ba Nhị lang đi, nhớ hắn nhớ hắn nhớ hắn...”
Hứa Thất An ở trong nhật kí viết như thế.
Hai ngày trước bận công việc trong phủ, đắm chìm tu hành. Thẳng tới hôm nay, rút ra thời gian xem xét ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế, xem không hiểu, vì thế bắt đầu nhớ Nhị lang.
Hứa Nhị lang trước khi đi, mang ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế viết hết ra, đương nhiên, dùng vẫn là lối viết thảo.
Độ dài quá dài, dùng lối viết thảo càng tiết kiệm thời gian, hắn sắp theo quân xuất chinh, căn bản không có thời gian viết chữ hẳn hoi.
Nhưng thứ này có cách viết cố định, không phải người đọc sách rất khó đọc hiểu.
Mà người trong nhà từng đọc sách, ngoài Nhị lang, cũng chỉ có Linh Nguyệt, nhưng Linh Nguyệt đọc sách điểm đến là dừng, chưa từng học tập lối viết thảo, bởi vậy xem không hiểu.
“Ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế thứ quan trọng như vậy, cũng không thể tùy tiện để người ta xem, phải tìm kẻ mới tới.”
Trong đầu Hứa Thất An dạo qua một vòng, phát hiện người đọc sách mình quen biết thế mà lại ít ỏi không có mấy, trong Thiên Địa hội chỉ có một Sở Nguyên Chẩn, nhưng theo quân xuất chinh rồi.
Trong nhà, chỉ một mình Nhị lang là người đọc sách, cũng không có khả năng trông cậy vào Nhị thúc cùng thẩm thẩm thay hắn phiên dịch.
Nha môn Đả Canh Nhân, Xuân ca Đình Phong Quảng Hiếu ba người có thể tín nhiệm, nhưng trình độ văn hóa của bọn hắn sàn sàn như ta.
Người đọc sách thư viện Vân Lộc trái lại cũng được, nhưng qua lại hai canh giờ lộ trình, thật sự là quá mức dài. Ừm, bảo Lý Diệu Chân đưa ta lên trời, trực tiếp bay qua...
Hoài Khánh quá thông minh, trực tiếp lấy ra một cái ghi chép sinh hoạt hàng ngày của tiên đế để nàng phiên dịch, nàng khẳng định muốn hỏi đông hỏi tây.
Đúng rồi, Lâm An có thể.
Cô nương này tuy ngốc, nhưng ngươi không thể khinh thường trình độ văn hóa của nàng, tốt xấu là công chúa hoàng gia, thư pháp công phu cơ bản như vậy là không thành vấn đề.
Hứa Thất An nghĩ nghĩ, cuối cùng lựa chọn Lâm An.
Hắn lập tức mang theo một xấp giấy thật dày, nhét vào trong túi, cưỡi lên con ngựa cái nhỏ, ‘cọc cọc cọc’ đi nha môn Đả Canh Nhân.
Sau khi Nhị lang xuất chinh, hắn liền không thể dịch dung thành bộ dáng Hứa Nhị lang, sử dụng lệnh bài quan lại thứ cát sĩ tự do ra vào hoàng thành. Nhưng không sao, mối quan hệ của hắn vẫn là rất rộng.
Ngân la của Đả Canh Nhân là có thể tự do ra vào hoàng thành, tuần tra hoàng thành vẫn là một trong các chức trách của Ngân la.
Hứa Thất An mượn đến yêu bài của Xuân ca, mặc vào bộ sai phục kia của mình lúc trước, cũng dịch dung thành bộ dáng Lý Ngọc Xuân, cũng cưỡi lên ngựa của Xuân ca, thuận lợi tiến vào hoàng thành.