Sàn tàu thế mà lọt ánh sáng vào, cái thuyền này nên sửa chữa cẩn thận... Hứa Thất An lảm nhảm, tùy tay mở ra phong thư, mượn ánh sáng yếu ớt bắt đầu đọc.
Mà thị lực hắn hiện nay, đã có thể làm được nhìn vật trong đêm đen, không chút chướng ngại.
Sau khi bước vào Luyện Thần cảnh, các phương diện thuộc tính của thân thể được tăng lên.
“Đại ca:
Thư gửi về, trong nhà thu được rồi. Mẹ cùng cha đều rất vui vẻ, Linh m cũng rất vui vẻ, nhất là mẹ, không ngờ đại ca thế mà lại sẽ viết thư cho mẹ, mẹ cao hứng tới mức đập bàn. Biết đại ca bên ngoài tất cả mạnh khỏe, ta liền yên tâm.”
Chữ viết đẹp, là thư Linh Nguyệt muội tử gửi đến.
Thẩm thẩm sợ không phải đập bàn mắng người mẹ đã mất của ta chứ... Vậy muội có vui vẻ hay không, tiểu muội tử... Trong lòng Hứa Thất An hiện lên khuôn mặt trái xoan thanh lệ thoát tục của Hứa Linh Nguyệt, nhớ tư thái nàng hơi cúi đầu, xấu hổ lẫn rụt rè, không khỏi nhếch lên khóe miệng, tiếp tục đọc.
“Huynh rời kinh không bao lâu, Linh m đã bị ép đi thục đường học rồi, tất cả đều là nhị ca xử lý. Bây giờ, Linh m đã biết ngâm nga chín chữ đầu của Tam Tự kinh, cha cùng mẹ lúc vừa biết được, suýt nữa vui quá mà khóc.”
Linh m thế mà có thể thuộc chín chữ? Hứa Thất An suýt nữa vui quá mà khóc.
“Nhưng nó hình như bị người ta bắt nạt, mẹ mua cho nó vòng ngọc, giá trị mười lượng, mấy ngày hôm trước không thấy bóng dáng. Cổ tay nó có vết bầm nhợt nhạt, hiển nhiên là bị người ta cứng rắn giật xuống.
“Linh m ngốc, hỏi nó là ai làm, nàng cũng không nói, hoàn toàn không coi là chuyện gì cả. Đại khái ở trong lòng nó, trừ ăn, cái gì cũng không quan trọng.
“Gần Xuân Tế, cha mỗi ngày đều về nhà lúc khuya, hoặc là ngủ lại ngoại doanh, không có thời gian quản lý chuyện trong nhà. Mẹ không dám nói cho cha, tự mình đi tìm tiên sinh thục đường chất vấn, nhưng tiên sinh đùn đẩy nói không biết, có lẽ là Linh m tự mình đánh mất. Mẹ tức cả người phát run, nhưng lại không làm gì được.
“Nếu đại ca ở nhà, khẳng định sẽ không xảy ra loại chuyện này đi. Nếu nhị ca ở nhà, khẳng định mắng tiên sinh xấu hổ không biết chui vào đâu.
“Nhưng nhị ca gần đây rất tức giận, nghe cha nói, huynh ấy ở trong gió lạnh nửa đêm, ngày hôm sau về nhà lấy lương thực tiền bạc, không nói chuyện với chúng ta nữa. Nhị ca thật nhỏ mọn, quên viết thư cho hắn cũng không phải lỗi của đại ca, đại ca cũng là rất bận rộn mà.”
Muội tử, Nhị lang tốt xấu là anh ruột của muội, muội thế này không phải khuỷu tay hướng ra bên ngoài sao, muội đây là ngay cả ngực cũng treo đến chỗ ta rồi... Xin tiếp tục bảo trì... Hứa Thất An đọc đến nơi đây, suýt nữa đưa tay che miệng, mới chưa khiến bản thân cười ra tiếng.
Thật đáng tiếc, chưa thể thấy bộ dáng chật vật của Nhị lang, khụ khụ khụ...
“Đúng rồi, mẹ nói sau đầu xuân, muốn tìm vị hôn phu cho muội, mẹ thật đáng ghét, sao mẹ không tự đi mà gả. Linh m rất nhớ huynh, mỗi ngày ồn ào muốn tìm đại ca. Muội, muội... Cũng rất nhớ huynh.”
Nói cái gì ngốc vậy, thẩm thẩm sao có thể tái giá? Thẩm thẩm sống là người Hứa gia ta, chết là quỷ Hứa gia ta... Ừm, đại ca cũng rất nhớ mọi người.
Xem xong rồi, Hứa Thất An hài lòng gấp lại giấy viết thư, đựng vào trong phong thư.
Hắn nhìn Dương Thiên Huyễn, con hàng này vẫn đưa lưng về phía hắn, im lặng như khúc gỗ.
“Ngươi nhìn ta làm cái gì, ta còn có thể thế nào?” Dương Thiên Huyễn tức giận nói.
Hứa Thất An không quan tâm hắn, cúi đầu, mở ra phong thư thứ hai.
“Hứa lang:
Từ biệt với chàng, đã hai mươi ngày, nỗi nhớ chàng, hừng hực như lửa, càng thêm mãnh liệt. Ta ở Giáo Phường Ti tất cả mạnh khỏe, chỉ là luôn buồn ngủ, tỉnh lại thì hái chút hoa mai, đi chung quanh một chút. Ta ủ một vò rượu hoa mai, chờ chàng trở về, nâng chén cùng uống.”
Đây là thư hồi âm của hoa khôi nương tử.
“Ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài tiếp khách uống mấy chén, nghe bọn họ cao hứng bàn luận, thật ra ta là muốn nghe được tin tức về chàng, nhưng Vân Châu cùng kinh thành cách nhau vạn dặm, tin tức truyền không dễ.
“Đám đàn ông thối kia, tự xưng là người đọc sách, thật ra phần lớn đều là giá áo túi cơm, tài hoa thường thường, không bằng một phần vạn của Hứa lang. Ta thường nghĩ, có thể gặp Hứa lang, là ban ân lớn nhất của ông trời đối với ta.
“Trước đó vài ngày, có nha hoàn mang về một tin tức, nghe nói Hứa lang ở Thanh Châu mới làm một bài thơ, được Tử Dương cư sĩ tôn thờ như chí bảo, khắc ở trên bia đá, cảnh cáo người đời. Ta thấy vinh dự theo, vui vẻ vô cùng.
“Hứa lang, ta hàng đêm nhớ chàng, móng tay cắt đến sạch sẽ rồi.”
Nhớ ta thì nhớ ta, cần gì phải làm đầy tay đều là... Hứa Thất An cười hề hề, cẩn thận gấp lại giấy viết thư, thu về phong thư.
Cuối cùng còn có hai phong thư, hắn nhớ lại một chút những cái lốp dự phòng mình nuôi: Chử Thải Vi, Hoài Khánh, Lâm An.
Rõ ràng là ba người nha, ồ không, ba cái lốp, sao chỉ trả lời hai phong thư.
Hứa Thất An có chút tức giận, thầm nhủ ai chưa hồi âm cho ta? Là kỹ thuật nuôi lốp dự phòng của ta không tốt, hay là đinh ba của bản Hải Vương đâm không đủ chuẩn?
Hắn tùy tiện chọn một phong thư, triển khai đọc:
“Cẩu nô tài:
Vụ án Vân Châu khi nào chấm dứt? Bản cung không phải nhớ ngươi, chỉ là cảm thấy Xuân Tế sắp tới, rất nhiều thị vệ đều xin nghỉ về nhà rồi, bên cạnh không có mấy nô tài để dùng.”
Khúc dạo đầu câu nói đầu tiên, sự kiêu ngạo ra vẻ đã đập vào mặt.
Công chúa điện hạ còn có thể thiếu thị vệ sao... Ừm, Phiếu Phiếu còn nhớ hồi âm cho ta, không tệ không tệ... Hứa Thất An tiếp tục đọc.
“Cờ năm quân ngươi phát minh phát dương quang đại ở trong tay bản cung rồi, mỗi người đều khen ta là lan tâm huệ chất, thông minh tuyệt đỉnh, ngay cả Hoài Khánh đáng ghét cũng phải cúi đầu đối với ta, cúi đầu sát đất, lén nói với ta: Lâm An trí tuệ hơn xa ta, Hoài Khánh cam bái hạ phong.
“Nhưng loại chuyện này ả khẳng định sẽ không thừa nhận, ta thuận miệng nói cho ngươi một tiếng, ngươi cũng đừng nhớ ở trong lòng, Hoài Khánh dù sao cũng là công chúa, giữ vài phần thể diện cho ả.
“Bản cung cũng không chiếm tiện nghi ngươi, Xuân Tế tới gần, phụ hoàng tặng ta một ít vàng bạc đồ ngọc, tơ lụa trang sức. Chờ ngươi trở về, tùy tiện đi kho của bản cung chọn vài món.”
Ha ha ha, Lâm An cô nàng ngốc này, ta dỗ nàng nói Nhị thúc vì cho ta tập võ, vay nợ khắp nơi, cuộc sống gian nan, nàng thế mà coi là thực, biến đổi biện pháp tặng ta bạc, quá con mẹ nó ngây thơ đi... Xin tiếp tục bảo trì nha.
Hứa Thất An vui vẻ nở nụ cười.
“Kê tinh kia là chuyện gì, không phải ngươi phát minh sao? Vì sao bên ngoài đều đang truyền, nói là Chử Thải Vi của Ti Thiên Giám phát minh. Bản cung tức muốn chết, chạy đi Ti Thiên Giám náo loạn một hồi.