Hứa Tân Niên cưỡi lên ngựa, dọc theo đường cái thẳng tắp rộng lớn, trở lại kinh thành.
Cảm xúc của hắn rất tốt, bởi vì rốt cuộc bước vào lục phẩm, trở thành một “nho sinh”. Trong hệ thống nho gia, chỉ có đến lục phẩm mới tính là có được chiến lực không tầm thường.
Mà đến lục phẩm, mới xem như trụ cột vững vàng thật sự của nho gia.
“Tuy không đuổi theo được đại ca, nhưng cũng không thể tụt lại quá nhiều, bây giờ ta ít nhiều cũng coi như một cao thủ. Ở Hứa gia, thiên phú tu hành của ta xếp thứ hai, cha cũng không bằng ta.” Hứa Tân Niên thầm nghĩ.
Về phần Linh m, nó chỉ là đứa con nít, hơn nữa lúc rời kinh mới cửu phẩm.
...
Hứa phủ.
Hứa Linh Nguyệt ngồi ở trong đình, bàn tay trắng nõn chống má, nhìn con cáo trắng nhỏ ở trong vườn hoa chui tới chui lui, mẹ cùng Mộ Nam Chi ngồi xổm bên vườn hoa, trồng kỳ hoa dị thảo.
“Mẹ, hôn sự đại ca cùng Lâm An công chúa sắp rồi, muốn mang Linh m đón về hay không?”
Hứa Linh Nguyệt nhớ tới muội muội bị vứt ở Nam Cương dã man sinh trưởng.
Thẩm thẩm vừa nghe, nhất thời cũng nhớ tới mình còn có một đứa con gái út, vội gật đầu một cái:
“Con không nói mẹ cũng sắp quên, quả thật phải đón về, chờ đại ca con trở lại, mẹ lại nói với nó.”
Bạch Cơ vui vẻ chạy nhảy trong vườn hoa nhất thời ngừng lại, vẻ mặt cảnh giác.
“Nó làm sao vậy?”
Thẩm thẩm chú ý tới Bạch Cơ khác thường.
“Nhớ tới chuyện con gái ngươi muốn ăn nó.” Mộ Nam Chi thấy lạ mà không lạ nữa.
Sau khi các nàng trồng xong hoa cỏ, cái miệng nhỏ nhắn của Mộ Nam Chi nhẹ nhàng thổi, cả vườn hoa nhất thời nở rộ ra những đóa hoa tươi sắc thái khác nhau, thẩm thẩm nhìn mà mắt lấp lánh.
Mộ Nam Chi nói:
“Thủ pháp nuôi hoa của ngươi càng thiên hướng phía nam hơn, hơn nữa là nhà giàu quen dùng, nhưng kinh thành lệch về phía bắc, cho nên rất nhiều hoa đều trồng không tốt.”
Thẩm thẩm bất đắc dĩ nói:
“Là mẹ của Ninh Yến dạy ta, năm đó Hứa Bình Chí ở Sơn Hải quan đánh trận, một mình ta ở nhà buồn phát hoảng, liền theo nàng học tập nuôi hoa trồng hoa, giết thời gian.”
Mộ Nam Chi giật mình, hỏi:
“Mẹ của Hứa Ninh Yến là người thế nào?”
Thẩm thẩm cố gắng nhớ lại một lát, lắc đầu nói:
“Nhớ không quá rõ, dù sao là người rất tốt, lúc có nàng ấy, ta cái gì cũng không cần phải quản, rất thoải mái.”
Dù sao cũng là chuyện hai mươi hai năm trước, thẩm thẩm không thể nhớ chuyện lâu như vậy.
Lúc này, nàng nghe thấy con gái trong đình kinh hỉ hô một tiếng:
“Đại ca...”
Tiếng hô im bặt mà dừng.
Thẩm thẩm cùng Mộ Nam Chi nghe ra khác thường, quay đầu nhìn lại, đầu tiên thấy Hứa Thất An sau khi bình định phản loạn lần đầu tiên về phủ, tiếp theo, ánh mắt hai người đồng thời dừng ở phía sau Hứa Thất An, trên người phụ nhân ung dung dịu dàng, nhìn qua là biết không phải người thường kia.
Thẩm thẩm ngây người, trong nháy mắt này, ký ức phủ đầy bụi như là nước lũ vỡ đê, mãnh liệt cọ rửa đại não của nàng.
Mộ Nam Chi nhíu nhíu mày, nàng theo bản năng bài xích bất cứ nữ nhân nào bên cạnh Hứa Thất An.
“Tiểu Như.”
Cơ Bạch Tình cười, chậm rãi đi đến trước mặt thẩm thẩm, dịu dàng nói:
“Hai mươi hai năm chưa gặp, muội chưa thay đổi chút nào.”
Gương mặt thẩm thẩm dại ra, môi ngập ngừng một phen, nói:
“Đại tẩu?”
Nữ nhân mỉm cười gật đầu.
Hứa Thất An ở bên giải thích:
“Cháu mang bà ấy từ Vân Châu đón về.”
Mộ Nam Chi “Ồ” một tiếng, chút địch ý nho nhỏ kia liền không còn, cũng không có xấu hổ “con dâu xấu gặp mẹ chồng”, nàng lại không thích Hứa Thất An, mọi người trong sạch...
Thẩm thẩm vẻ mặt phức tạp, đã có vui sướng cố nhân gặp lại, cũng có sự xấu hổ không biết nên ân cần thăm hỏi, ở chung như thế nào.
“Linh Nguyệt ra mắt bá mẫu.”
May mà ở nhà còn có một đứa con gái nhu nhược dễ bắt nạt, hợp thời đứng ra, thay nàng giảm bớt xấu hổ.
Thẩm thẩm vội nói:
“Đại tẩu, đây là con gái muội Linh Nguyệt, tẩu năm đó rời khỏi quá vội vàng, cũng chưa từng gặp con của muội...”
Nói xong, vành mắt đột nhiên đỏ lên.
Hứa Thất An biết, ấn tượng của thẩm thẩm đối với mẹ đẻ là rất tốt, trước kia gặp dịp tán gẫu về bà, thẩm thẩm nói là người rất tốt.
Cơ Bạch Tình đánh giá Hứa Linh Nguyệt, cười ôn hòa:
“Thật xinh đẹp!
“Gả cho ai chưa?”
Thẩm thẩm nghe vậy, bất đắc dĩ nói:
“Còn chưa đâu, Linh Nguyệt chính là ánh mắt cao, quý công tử trong kinh nó đều chướng mắt.
“Nữ đại bất trung lưu, lưu lai lưu khứ lưu thành cừu. Muội năm nay nhất định phải mang nó gả ra ngoài.”
Cơ Bạch Tình cười nói:
“Thật ra cũng không vội, thế gian này hữu tình lang khó cầu, lệnh cha mẹ tất nhiên quan trọng, nhưng cũng cần tự nó nhìn trúng, ta coi Linh Nguyệt là cô nương có chủ kiến.”
Hứa Linh Nguyệt mỉm cười, đối với vị bá mẫu xa lạ này chợt sinh ra vài phần hảo cảm.
Thẩm thẩm hừ hừ nói:
“Nó có thể có chủ kiến gì, chỉ là đứa tính cách yếu đuối, ai cũng có thể bắt nạt, không giống muội chút nào cả.”
Quả thật không giống thẩm... Hứa Thất An ở bên cạnh lảm nhảm. Hắn có chút kinh ngạc than thở bởi mẹ đẻ sâu sắc, từ trên thẩm thẩm bất đắc dĩ, nhìn ra làm mẹ không làm chủ được, phỏng đoán Linh Nguyệt cực có chủ kiến.
Sau ôn chuyện ngắn ngủi, cảm giác xa lạ cách xa lâu ngày gặp lại dần dần phai nhạt, thẩm thẩm lập tức nói:
“Linh Nguyệt, dẫn bá mẫu đi nội sảnh ngồi, để bọn hạ nhân dâng trà.”
Nàng lặng lẽ cho Hứa Thất An một ánh mắt.
Chờ Hứa Linh Nguyệt dẫn đại tẩu đi vào nội sảnh, thẩm thẩm túm tay áo Hứa Thất An, nhíu mày nói:
“Chuyện tẩu ấy là sao?”
Hứa Thất An liếc nàng một cái, hiểu ý tứ thẩm thẩm, nhỏ giọng nói:
“Việc này kể ra thì dài, năm đó nếu không phải bà ấy vụng trộm trốn về kinh thành sinh ra cháu, cháu quá nửa sớm đã chết rồi.”
Thẩm thẩm lúc này mới hoàn toàn yên tâm.
Nàng tuy quan cảm vô cùng tốt đối với vị đại tẩu này, nhưng cũng sợ đại tẩu là giống với Hứa Bình Phong.
Thẩm thẩm ở trên hai việc bạc cùng đứa nhỏ đặc biệt mẫn cảm.
Trấn an thẩm thẩm xong, Hứa Thất An quay đầu nhìn về phía Mộ Nam Chi, nhỏ giọng nói:
“Sao ngươi lại ở chỗ này?”
Hắn rõ ràng là mang Mộ Nam Chi để lại Quan tinh lâu.
“Không phải ngươi thông qua Hoài Khánh bảo ta tới Hứa phủ sao.” Mộ Nam Chi nhíu mày hỏi lại.
... Hứa Thất An không hỏi nữa.
Ba người tiến vào nội sảnh, Hứa Linh Nguyệt đã pha trà xong, thẩm thẩm kéo cánh tay Mộ Nam Chi, nhiệt tình nói:
“Đại tẩu, nàng là Mộ Nam Chi, kim lan tỷ tỷ muội kết nghĩa.”
Nữ nhân còn chưa nói chuyện, Hứa Thất An đột nhiên cất cao thanh âm:
“Cái gì?!”