【 8: Lúc trước ta nắm giữ mảnh vỡ Địa Thư, chín mảnh vỡ chỉ có số 2 cùng số 7 có chủ, chủ nhân mảnh vỡ khác bỏ trống. 】
Tên số 8 này là đang thể hiện lịch duyệt của mình sao... Sở Nguyên Chẩn truyền thư nói:
【 Các hạ bế quan nhiều ngày, không biết tu vi ra sao? Trong thành viên Thiên Địa hội, trừ số 3 cùng Kim Liên đạo trưởng, người khác đều là cảnh giới tứ phẩm. Ngươi xuất quan khi nào? Gần đây có xem Địa Thư truyền thư hay không? 】
Nếu xuất quan đã nhiều ngày, như vậy hẳn là rõ thân phận số 3.
Bởi vì gần đây nội dung tán gẫu đều là về Đại Phụng cùng Hứa Thất An, nếu là có tâm đọc lén, hẳn là đã biết số 3 chính là Hứa Thất An.
【 8: Tu vi nông cạn, không đáng nhắc đến. Xuất quan đã nhiều ngày. 】
Lúc này, Kim Liên đạo trưởng truyền thư nói:
【 Số 8 bế quan quá lâu, đối với việc bên ngoài không biết nhiều, các ngươi không ngại nói chuyện với hắn, ví dụ như một ít tin tức cấp cao. 】
【 2: A, cái này có thể nói sao? Cái này phải được Hứa Thất An đồng ý. 】
Lý Diệu Chân tự nhiên mà vậy nghĩ tới đoạn thời gian trước Hứa Thất An nói một ít bí ẩn viễn cổ, bởi vì cấp bậc này đủ cao.
【 9: Ta nghĩ hắn sẽ không để ý. 】
【 7: Ta tới nói ta tới nói, số 8, ngươi muốn biết bí mật của Phật Đà không, cả nhà đó thú vị lắm. Đừng hỏi vì sao là cả nhà, bản thánh tử nói cho ngươi... 】
Thành viên Thiên Địa hội nóng lòng triển khai nói chuyện phiếm, đối với làm màu trước mặt số 8 việc này, mọi người đều biểu hiện tương đối chủ động.
...
Ti Thiên Giám, phòng ngủ.
Ánh nến như đậu, lẳng lặng thiêu đốt.
Cái bóng của bàn tròn đột nhiên bành trướng, Hứa Thất An từ trong cái bóng hiện ra thân hình.
Trong phòng im ắng, Mộ Nam Chi nằm nghiêng, trên người đắp chăn bông dày mềm mại, tiến vào mộng đẹp.
Bạch Cơ ngủ ở bên cạnh nàng, thân thể nhỏ bằng hai bàn tay đắp ở phía dưới chăn bông dày. Nếu không phải góc chăn lộ ra một đám lông trắng, hoàn toàn không phát hiện được nó tồn tại.
“Nên tấn thăng nhị phẩm rồi, ô, tắm rửa trước một cái...”
Hứa Thất An nói thầm một tiếng, vòng đến sau bình phong, phát hiện Mộ Nam Chi quả nhiên chưa đổ nước tắm.
Hứa Thất An nhanh nhẹn c ởi quần áo, tr@n truồng bước vào thùng tắm, mặt nước nổi cánh hoa, tản ra mùi thơm thoang thoảng.
Hoa Thần thường thường bồi dưỡng một ít kỳ hoa dị thảo, hoặc phơi khô hoặc chế tác thành bột phấn, lúc tắm rửa rắc một ít.
“Thơm là thơm chút, nhưng về sau cần trong nhà phải thường có quýt xanh...”
Hứa Thất An nhanh chóng tắm rửa xong, bước ra khỏi thùng tắm, tùy tay cầm lấy quần áo Mộ Nam Chi treo ở trên bình phong lau khô nước.
Tiếp theo, hắn tr@n truồng đi đến bên giường, cúi người, hướng Bạch Cơ thở ra một hơi.
Đây là thuốc mê độc tố chế tạo ra, có thể khiến con cáo nhỏ màu trắng ngủ ngon tới tận sáng mai, trong quá trình đó, cho dù hắn mang giường lắc sập, nhóc hồ ly cũng sẽ không tỉnh.
Hứa Thất An mang Bạch Cơ xách lên ném đến đuôi giường, xốc chăn lên, chui vào.
Mộ Nam Chi trong mơ mơ màng màng, cảm giác có đôi tay vén lên vạt áo trong của mình, mang quần lụa nhẹ nhàng cởi ra.
“Ừm...”
Nàng nhíu nhíu mày, lập tức tỉnh lại.
Đối với loại hành vi một lời không hợp tập kích bộ vị mẫn cảm này, đầu óc Mộ Nam Chi mơ mơ màng màng, thân thể theo bản năng sớm làm ra phản kháng, kẹp chân trầm mông, hai tay đè lại quần lụa.
Tiếp theo, mắt đẹp lập tức mở ra, trừng tròn xoe, sau khi thấy rõ là Hứa Thất An, nhướng mày, gắt:
“Chàng làm cái gì?”
Trong giọng nói không có phản cảm cùng tức giận quá lớn, càng như là gắt hắn không có võ đức, nửa đêm đánh lén.
“Tấn thăng nhị phẩm nha.” Hứa Thất An cười hì hì nói.
Mộ Nam Chi ngẩn ra một phen, sau đó hiểu ra, khuôn mặt non mịn hiện lên một mảng đỏ ửng.
Nàng chợt tỉnh ngộ lại, cho rằng Hứa Thất An đang trêu chọc mình, xoay người đi, xùy xùy:
“Chàng giải Phong Ma Đinh trước đi rồi nói.”
Nói xong, nhớ tới hành động của hắn trước khi rời khỏi, vội bổ sung nói:
“Không, không được làm chó liếm.”
Tuy vừa rồi không cẩn thận biểu đạt ra tâm ý, nhưng sự cảm động đó bây giờ đã trôi qua, lại bảo Hoa Thần thừa nhận mình thích hắn, nguyện ý động phòng cùng hắn, trong ngắn hạn là không có khả năng.
Ta biết ngay sẽ như vậy, vừa rồi nên rèn sắt khi còn nóng, trước làm chó liếm một hồi, như vậy nàng liền không ngạo kiều được, đều trách A Tô La... Hứa Thất An ở bên tai nàng hà một hơi, thấp giọng nói:
“Ta nhổ một cây Phong Ma Đinh cuối cùng rồi.”
Hắn lời này là muốn nói cho Mộ Nam Chi, tới lúc động phòng rồi, nên giao ra giọt máu đầu, quan hệ của hai người rốt cuộc phải có tiến triển mang tính thực chất rồi.
Mộ Nam Chi bỗng nhiên xoay người, mở to mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
Lúc này, nàng mới phát hiện Hứa Thất An là trần như nhộng, thể phách cường kiện dính sát vào mình.
Tim Mộ Nam Chi điên cuồng đập thình thịch, hai tay đẩy lên ngực hắn:
“Chàng, chàng lui một chút... Nam nữ thụ thụ bất thân, chàng đừng động vào ta, ta là người như thế nào...”
Nàng vừa nói, vừa quấn chăn bông lui vào trong, nàng lui một tấc, Hứa Thất An ép một tấc, mang nàng ép mãi đến góc tường.
“Nàng là người thế nào của ta? Nàng nói xem!” Hứa Thất An cười xấu xa nói.
Nàng tức giận trừng mắt: “Ta là trưởng bối của chàng.”
Luận tuổi mà nói, Hứa Thất An phải gọi nàng một tiếng dì.
Hứa Thất An suýt nữa phá công, chậm lại vài giây, thầm oán nói:
“Ta thật không dễ gì ấp ủ bầu không khí, đều bị nàng phá hủy rồi.”
Hắn nằm lên trên giường, yên lặng nhìn xà nhà.
Không biết sao nghĩ tới Lạc Ngọc Hành, thầm nhủ hai người này không hổ là khuê nữ, bộ dạng ngạo kiều muốn yêu đương nhưng lại sợ bị ‘làm’ này, quả thực không khác nhau.
Lạc Ngọc Hành lúc trước chủ động tìm hắn song tu, ỡm ờ lên giường, chuyện tới trước mắt lại đổi ý, Hứa Thất An đi c ởi quần áo nàng, còn bị nàng đánh mấy chưởng.
Thật ra vừa rồi nói với A Tô La, nửa thật nửa giả, Lạc Ngọc Hành chỉ song tu cùng hắn hai lần (hai tháng), mà lúc trước từng nói, ngắn thì ba tháng, lâu là nửa năm.
Nàng mới có thể hoàn toàn bình ổn nghiệp hỏa, không có băn khoăn độ kiếp.
Nói cách khác, Lạc Ngọc Hành lá bài tẩy này, muốn phát huy tác dụng, như thế nào cũng cần một tháng sau.
Nàng bây giờ không thể toàn lực ra tay, nếu không nghiệp hỏa trong cơ thể mất đi áp chế, sẽ lập tức đưa tới thiên kiếp, thân tử đạo tiêu.
Trừ Lạc Ngọc Hành, người khác đều là tam phẩm, muốn chen chân chiến đấu của Giám Chính ngày đó, thật sự quá miễn cưỡng. Nhất phẩm đánh tam phẩm, chỉ sợ trong vòng mười chiêu có thể chém giết.