Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạt mưa đánh vào trên lều trại, vang bôm bốp, khi thế giới chỉ còn một thanh âm, ngược lại càng nổi bật lên một loại cảm giác yên tĩnh.

Công Tôn Tú uống trà nóng, đột nhiên nói: “Ta hôm nay ở hồ Dương Bạch gặp được một vị cao nhân, nếu có thể mang vị cao nhân kia mời đến, lần này xuống mộ liền nắm chắc chín phần mười rồi.”

Công Tôn Hướng Minh sửng sốt, nói: “Chuyện là thế nào, nói kỹ chút.”

Công Tôn Tú liền mang chuyện ngẫu nhiên gặp nam tử áo xanh nói đơn giản một lần.

Công Tôn Hướng Minh nhíu mày: “Trái lại cũng chưa chắc là cao nhân, không chừng chỉ là bịa chuyện, hoặc trùng hợp mà thôi.”

Thanh Cốc lão đạo cười cười, chưa phản bác, nói: “Lục gia nói có lý, đều chỉ là lão đạo đoán mà thôi.”

Sự thật cũng quả thật như thế.

Công Tôn Tú hỏi: “Lục thúc, ngươi trước kia ở kinh thành vài năm, có từng nghe Từ Khiêm nhân vật này hay không?”

Công Tôn Hướng Minh lắc đầu bật cười:

“Kinh thành ngọa hổ tàng long, nhưng cao thủ phổ biến đều khiêm tốn thu mình, không phải tính tình như thế, mà là không ai dám ở kinh thành phô trương ương ngạnh. Mười vị kim la nha môn Đả Canh Nhân, sáu vị đệ tử giám chính, đều là đỉnh cấp nhân vật cực kỳ cường đại hơn nữa khiêm tốn thu mình.

“Ngoài ra, còn có cao thủ trong quân, khách khanh trong phủ quan to hiển quý vân vân, số lượng cao thủ tứ phẩm vượt xa tưởng tượng của ngươi. Những người này chân thật tồn tại, lại không có tiếng tăm gì.

“Các hào kiệt danh chấn một phương trên giang hồ, vào kinh thành, ngay cả rắm cũng không dám đánh. Từ Khiêm kia cho dù thật sự là cao thủ, ta cũng không thể biết được.”

Một con em trẻ tuổi của Công Tôn gia cảm khái nói: “Thực bởi vì như thế, mới thể hiện Hứa ngân la khác với số đông.”

Hứa ngân la từ khi xuất đạo tới nay, vẫn luôn nổi bật, hơn nữa càng ngày càng nổi, trước kia nổi bật còn chỉ là phá án, về sau là chém quốc công, gần đây lại cao thêm một hồi nữa, vì thế hoàng đế không còn nữa.

Lúc trước công báo của triều đình truyền tới Ung Châu, không ai dám tin tưởng.

Không ít nhân sĩ giang hồ Ung Châu còn vì thế cố ý đi kinh thành, thăm dò đến tột cùng.

Công Tôn Hướng Minh khoát tay: “Đại Phụng lập nước sáu trăm năm, từng xuất hiện mấy nhân vật như Hứa ngân la?”

Công Tôn Tú cười tủm tỉm nghe, gần đây nói chuyện phiếm với trưởng bối, người cùng thế hệ, luôn không thể thiếu nói tới vị nam tử như thần kia.

Ở trước mặt người ngoài hoặc nam nhân, nàng sẽ bảo trì rụt rè nhất định, ở trước mặt các tỷ muội gia tộc, thì sẽ cởi mở hơn rất nhiều, cùng nhau thảo luận Hứa ngân la với các nàng.

Đúng lúc này, ngoài lều truyền đến tiếng hô:

“Đại tiểu thư, Lục gia, thứ đó mắc câu rồi.”

Trong lều trại, không khí đột nhiên thay đổi, Công Tôn Tú trước hết lao ra lều trại, Công Tôn Hướng Minh tiếp theo, sau đó là con em Công Tôn gia.

Trong màn mưa, mười mấy võ phu tay cầm cây đuốc đã hắt dầu, lại có vài tên võ phu hợp sức kéo một sợi dây thừng to bằng cánh tay trẻ con, sợi dây thừng đó kéo thẳng tắp, xâm nhập trong địa động sụt lún ra.

Rốt cuộc mắc câu rồi... Công Tôn Tú vừa kinh vừa hỉ, kinh là hợp sức mấy võ phu, thế mà không có cách nào mang âm vật kia kéo ra, hỉ là đêm nay không chờ vô ích.

“Chuẩn bị dầu hỏa, lưới sắt!”

Công Tôn Tú vừa cao giọng hạ đạt mệnh lệnh, vừa lao nhanh tới, hai tay túm chặt dây thừng do tơ sắt, chỉ gai bện thành, quát một tiếng, cùng võ phu phía sau đồng thời dùng sức.

“Anh anh...”

Trong động truyền đến tiếng kêu chói tai như trẻ con, một bóng đen bị kéo ra, mưa gió bay bay, ánh lửa chớp lên, chiếu ra bộ dáng con âm vật này.

Thân dài một trượng, giống như thằn lằn, cả người phủ đầy chất sừng, có một khuôn mặt giống nhân loại, hai mắt là màu xám trắng, hơi dại ra, thị lực tựa như rất kém.

Miệng nó chảy ra máu đen, móc sắt đâm thật sâu vào hàm trên của nó.

m vật bị ánh lửa chiếu rọi, lại phát ra tiếng khóc the thé như trẻ con, xoay người muốn trốn về trong động.

“Quăng lưới!”

Công Tôn Hướng Minh rống to.

Con em Công Tôn gia đã sớm chuẩn bị đâu vào đấy, ném ra tấm lưới lớn trong tay, phủ về phía âm vật.

Phựt phựt... Quái vật khỏe vô cùng, móng vuốt xé rách lưới sắt, phá ra một cái lỗ lớn, từ trong lưới chui ra, tiếp tục hướng cửa động chạy đi.

Nó đã nhận ra nguy hiểm, bộc phát ra lực lượng khổng lồ đáng sợ.

Công Tôn Tú lảo đảo một cái, suýt nữa bị nó kéo ngã, vị nữ tử xinh đẹp tuổi còn trẻ đã bước vào Hóa Kình này sắc mặt đột nhiên đỏ lên, cái trán trơn bóng hiện ra gân xanh.

Nàng nâng chân, ôm lấy dây thừng, quấn vài vòng, sau đó dụng sức giẫm.

Đầu của âm vật bị kéo đột nhiên ngẩng lên, trong cái mồm to như chậu máu trào ra càng nhiều máu tươi màu đen.

Bên này, Công Tôn Hướng Minh bắt lấy cơ hội, giận quát một tiếng, rút kiếm sắt, vận chuyển khí cơ, đâm về phía cổ họng âm vật, nơi đó không bao trùm chất sừng, thuộc loại bộ vị phòng hộ mỏng yếu.

Màn mưa nháy mắt như bị xé rách.

Hạt mưa bất hạnh tiếp xúc với một kiếm này như là nhỏ đến trên một khối sắt nóng bỏng, vang lên xèo xèo, hóa thành một làn sương khói.

“Phốc!”

Kiếm sắt đâm vào cổ họng âm vật, máu tươi màu đen lập tức trào ra, tựa như suối ngầm.

“Anh...”

m vật thét chói tai thê lương, cái đuôi thon dài mạnh mẽ quét ngang, “RẦM” quật lên ngực Công Tôn Hướng Minh, quật hắn bay đi như diều đứt dây.

Đồng Bì Thiết Cốt!

m vật bị đau khổ, đã kích phát khí chất dữ tợn, không nghĩ đào vong nữa, mà là xoay người, tứ chi chống xuống, hóa thành bóng đen lao về phía Công Tôn Tú.

Có được dự cảm đối với nguy cơ của võ giả Công Tôn Tú hướng bên cạnh quay cuồng, hoàn mỹ tránh đi, hai gã Luyện Thần cảnh phía sau nàng cũng làm ra tránh né, nhưng ba người khác bởi vì chưa có thần dị của Luyện Thần cảnh, không cách nào dự phán sớm, chưa thể tránh thoát.

Đứt gân gãy xương, chết ngay tại chỗ.

Công Tôn Tú sau khi quay cuồng vài vòng, thân hình không chút nào ngưng trệ phóng người lên, chỉ có võ giả Hóa Kình mới có thể làm ra động tác mượt mà tự nhiên như thế. Nàng chộp lấy bình trong tay một võ phu, một cước mang nó đá về phía âm vật.

Võ phu khác nhao nhao noi theo.

Phành phành phành!

Bình đập vỡ ở trên giáp trụ chất sừng thật dày của âm vật, dầu hỏa tưới đầy người nó.

Công Tôn Tú tay cầm đuốc, nhấc chân chạy như điên, trong quá trình đó, nàng đột nhiên hai đầu gối quỳ xuống đất, thân mình ngửa ra sau, trượt một cái, vừa vặn lúc này, âm vật tứ chi chống xuống, vồ Công Tôn Tú.

Hai bên một trên một dưới, bước qua đời nhau.

Trực giác của võ giả khiến nàng dự đoán được âm vật công kích.

Công Tôn Tú bình tĩnh giơ cây đuốc, xẹt qua ở trên cái bụng quái vật, điểm hỏa dầu hỏa, lửa nhanh chóng lan tràn, mang âm vật cắn nuốt.

Mưa không thể dập tắt lửa dầu hỏa, âm vật phát ra tiếng thét chói tai thê lương, ở trong bùn lầy điên cuồng lăn lộn, ý đồ dập tắt lửa cháy hừng hực trên người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK