“Nói thế nào?” Hứa Thất An cười tủm tỉm hỏi lại: “Độc thủ phía sau màn tất cả cái này, chẳng lẽ không phải ngươi sao.”
Lý Linh Tố khẽ biến sắc.
Đám hòa thượng Tịnh Tâm cũng kinh ngạc nhìn lại, bao gồm Tịnh Duyên đã tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt.
Sài Hạnh Nhi lắc đầu: “Tiền bối, ngươi hiểu lầm ta rồi.”
Nữ nhân không hổ là con hát, ánh mắt giọng điệu của nàng, chân thành lại vô tội, nhìn không ra chút chột dạ.
Ngươi ở trước mặt đường đường Đại Phụng Hứa ngân la làm bộ làm tịch... Hứa Thất An “A” một tiếng:
“Đừng vội phủ nhận, nghe ta nói hết.
“Trong khoảng thời gian này, ta điều tra đối với vụ án Sài Kiến Nguyên coi như xâm nhập, chúng ta nhìn lại từ đầu vụ án, đầu tiên, dựa theo cách nói của ngươi, Sài Kiến Nguyên là ở thư phòng bị Sài Hiền giết, thời gian ban đêm, khi các ngươi chạy tới, thấy trong phòng có Sài Hiền cùng Sài Kiến Nguyên.
“Mà kẻ sau đã chết, đúng không.”
Sài Hạnh Nhi gật đầu: “Đây là chuyện mọi người Sài phủ cùng thấy, tiền bối chẳng lẽ cho rằng ta nói dối?”
“Ngươi đương nhiên không nói dối, thứ ngươi nhìn thấy đều là thật, nhưng chưa chắc là sự thật.”
Hứa Thất An nói: “Sài Kiến Nguyên cùng Sài Hiền đều là ngũ phẩm Hóa Kình, Đồng Bì Thiết Cốt phòng ngự không tệ, cho dù Sài Hiền bất ngờ đánh lén, muốn ở trong thời gian ngắn giết chết Sài Kiến Nguyên, căn bản không có khả năng. Nhưng, lúc các ngươi chạy tới, Sài Kiến Nguyên đã chết, Sài phủ chỉ lớn như vậy.”
Mắt Lý Linh Tố hơi tỏa sáng, nhớ tới lời Hứa Thất An từng nói: “Là trúng độc, Sài Kiến Nguyên trước đó đã trúng độc.”
Tịnh Tâm khẽ gật đầu, tiếp nhận ý kiến của Lý Linh Tố.
Hòa thượng khác yên lặng nghe.
Hứa Thất An nói tiếp: “Vì thế, ta cố ý lẻn vào hầm, giải phẫu thi thể Sài Kiến Nguyên. Phát hiện hắn quả thật có dấu hiệu trúng độc.”
Cùng lúc nói chuyện, hắn đi đến bên cạnh Sài Kiến Nguyên, xé mở quần áo ở ngực hắn, lộ ra “vết thương” bị khâu lại bên trong.
Vẻ mặt Sài Hạnh Nhi lập tức trở nên phức tạp, nói: “Thì ra là thế, người đêm đó lẻn vào hầm là ngươi...”
Dừng một chút, nàng trầm giọng nói: “Xem ra là Sài Hiền sớm có dự mưu, âm thầm hạ độc đại ca.”
Ánh mắt mọi người sau đó đặt vào Sài Hiền đang hoài nghi cuộc đời, hắn cúi đầu, lải nhải cái gì, đối với chuyện quanh mình hoàn toàn không thèm để ý.
Tự bế rồi...
“A Di Đà Phật.”
Tịnh Tâm lắc đầu, thấp giọng niệm tụng Phật hiệu.
“Không, người hạ độc không phải Sài Hiền, là Sài Hạnh Nhi ngươi.” Hứa Thất An cao giọng nói.
Mọi người bỗng dời đi ánh mắt, nhìn về phía Sài Hạnh Nhi.
Lý Linh Tố mở to hai mắt.
Sài Hiền ngừng lải nhải một phen.
Khuôn mặt xinh đẹp của Sài Hạnh Nhi hơi cứng ngắc: “Tiền bối vẫn không tin ta?”
Hứa Thất An không để ý tới, chậm rãi nói:
“Các vị còn nhớ không, vì sao Sài Kiến Nguyên không nói cho Sài Hiền thân thế của hắn? Chỉ là vì sợ hắn chịu đả kích? Có thể tu luyện đến ngũ phẩm Hóa Kình, người nào không phải hạng người tâm trí cứng cỏi. Chút đả kích ấy tính là gì?
“Lúc ban đầu ta cũng không nghĩ ra, nhưng khi ta nhìn thấy bệnh ly hồn của Sài Hiền, đột nhiên hiểu vì sao Sài Kiến Nguyên sẽ giấu diếm thân thế của hắn. Như vậy sẽ chỉ tăng thêm bệnh tình của hắn, thậm chí xảy ra một ít chuyện không tốt. Ví dụ như kết cục chúng ta bây giờ nhìn thấy.”
Mọi người như có chút suy nghĩ.
Lý Linh Tố giật mình, sau đó nhíu mày hỏi: “Nhưng cái đó và Hạnh Nhi có quan hệ gì?”
Hứa Thất An nhìn thoáng qua cô vợ người ta xinh đẹp:
“Chồng trước của Sài Hạnh Nhi bởi Sài Kiến Nguyên mà chết, ngươi sinh lòng oán hận, vì thế ngươi mượn cơ hội hai cha con bởi vì hôn sự của Sài Lam có mâu thuẫn này, âm thầm để Sài Hiền biết thân thế của hắn, kích thích bệnh ly hồn tăng thêm.
“Đồng thời hạ độc cho Sài Kiến Nguyên, để hắn hợp lý chết ở trong tay Sài Hiền. Sài Hiền từ nhỏ cực đoan, một mặt khác của hắn càng thêm cực đoan tàn nhẫn, phát hiện Sài Kiến Nguyên chính là đầu sỏ gây nên dẫn tới thơ ấu bi thảm của hắn, cũng chính là Sài Kiến Nguyên muốn mang cô nương hắn âu yếm gả cho người khác, hắn sẽ làm ra phản ứng như thế nào?”
Nội sảnh bỗng nhiên im lặng.
Sài Hạnh Nhi có thể cảm giác được những ánh mắt kia, ở lúc này đều tập trung ở trên người mình.
Nàng chỉ nhìn thoáng qua Lý Linh Tố, nói:
“Từ tiền bối, những thứ này đều là phán đoán của ngươi, không có chứng cớ. Hơn nữa, Tiểu Lam đến nay không rõ tung tích, nó cùng Sài Hiền quan hệ thân cận, chưa chắc sẽ không biết thân phận của Sài Hiền, có lẽ đã sớm thấy sáu ngón của hắn. Bởi vậy, nó mới sẽ không yêu Sài Hiền nữa.”
“Một điểm này, các ngươi hỏi Sài Hiền một câu, biết chân trái hắn có sáu ngón sẽ biết hay không.”
Sài Hạnh Nhi tiếp tục nói: “Nó không muốn gả cho Hoàng Phủ gia, vì thế hạ độc đại ca, cũng âm thầm lộ ra thân phận chân thật của Sài Hiền, sau đó thoát đi, đến nay, nó cũng không rõ tung tích. Tiền bối, đoạn phỏng đoán này của ta, hợp lý hay không?”
Còn không thừa nhận!
“Chỉ là vì không muốn xuất giá?”
Một hòa thượng trẻ tuổi nhịn không được mở miệng nghi ngờ.
“Vậy Hạnh Nhi cũng sẽ không bởi vì Sài Kiến Nguyên mang chồng trước luyện thành thiết thi, liền hại chết đại ca ruột của mình.”
Lý Linh Tố thấp giọng nói: “Tiền bối, Sài Kiến Nguyên là bất đắc dĩ mới mang chồng trước Hạnh Nhi luyện thành thiết thi, không phải là cố ý, Hạnh Nhi cho dù lòng có oán niệm, cũng chỉ là oán niệm mà thôi.”
Hứa Thất An không để ý tới, cười một cái:
“Động cơ của ngươi ta quả thật không quá rõ, đây là nói sau. Sài Hạnh Nhi, trong căn phòng bí mật dưới từ đường, nhốt là ai, cần ta nói ra không?”
Sắc mặt Sài Hạnh Nhi lập tức tái nhợt.
Hứa Thất An nhìn quét mọi người, tiếp theo nhìn về phía Sài Hiền: “Sài Lam đã bị Sài Hạnh Nhi nhốt trong căn phòng bí mật ở từ đường, ta đã tìm được cô ấy.”
Sài Hiền chợt ngẩng đầu, da mép run run: “Nàng, nàng khỏe không...”
“Lý Linh Tố, ngươi đi mang người tới đây.” Hứa Thất An hướng cửa nâng nâng cằm.
“Ta?” Lý Linh Tố chỉ bản thân.
“Chẳng lẽ là ta?” Hứa Thất An hỏi ngược lại.
Nhưng ta không biết căn phòng bí mật ở nơi nào... Lý Linh Tố theo bản năng không muốn đi, sợ hãi vạch trần chân tướng, nhưng hắn thấy một con mèo mướp đứng ở cửa, không vui nâng lên móng vuốt vỗ cửa một phát.
Vì thế biết nếu không đi Từ Khiêm lão già chết tiệt này sẽ tức giận, chỉ đành kiên trì cất bước ra khỏi cửa.
Nội sảnh an tĩnh lại, ai cũng không nói gì.
Các tăng nhân Phật môn nửa chờ mong nửa kiêng kị, chờ mong là tiến triển vụ án, kiêng kị là không biết đợt lát nữa Hứa Thất An sẽ xử trí bọn họ như thế nào.
Các thiền sư còn có sức chiến một trận, nhưng tự hỏi đối mặt một đao quỷ thần khó lường kia, không có chút phần thắng. Hơn nữa đối phương cũng có một con rối có thể thi triển, triệt tiêu giới luật.