Tạm dừng vài giây, số 1 truyền thư: 【 tiên đế một năm trước khi mất, thân thể đã rất không ổn, kiên trì một năm sau đó ốm chết. Phương diện bệnh không tiện nói ra, ta cần tra hồ sơ mới có thể trả lời ngươi. 】
【 3: Chuyện này liền giao cho ngươi, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng cho ta đáp án. Ta bên này tra được một ít manh mối, còn chưa thể hoàn toàn xác định, chờ ngươi phản hồi. 】
Lấy lòng hiếu kỳ tràn đầy của Hoài Khánh, nàng khẳng định sẽ dốc hết toàn lực hoàn thành nhiệm vụ, sau đó từ chỗ mình thu hoạch tiến độ vụ án.
Đây là chỗ tốt của Hoài Khánh, nếu đổi thành Phiếu Phiếu, cầm truyện lên đọc, cái gì cũng quên hết.
...
Ba nước vùng đông bắc, Tĩnh Quốc ở tận cùng phương Bắc, tiếp giáp địa bàn Yêu tộc phương Bắc. Viêm Quốc ở vị trí trung ương, trực diện đất ba châu của Đại Phụng. Khang Quốc thì phía nam, là một quốc gia giáp biển.
Ba nước đều có đặc sắc riêng, Tĩnh Quốc thiết kỵ dũng mãnh vô song, sau chiến dịch Sơn Hải quan, man tộc phương Bắc từ ngai báu Cửu Châu đệ nhất thiết kỵ ngã xuống, Tĩnh Quốc thuận thế vấn đỉnh chí cao.
Cảnh nội Viêm Quốc trải rộng núi cao hiểm trở trùng điệp, đại bộ phận thành trì quan trọng đều xây ở nơi dễ thủ khó công, dựa vào địa lợi phòng thủ, vững như Thái Sơn.
Ngoài ra, cư dân Viêm Quốc lấy săn bắn mà sống, giỏi bắn.
Trừ chiếm địa lợi, Viêm Quốc còn có một quân đội lá bài tẩy, đó là Phi Thú quân.
《 Cửu Châu địa lý chí • đông kinh》: Đông Đồng sơn nhiều Thương Ngọc. Có loại cây, bộ dạng giống cây dương mà ruột đỏ, nhựa như máu, tên là Khỉ. Khiết Cẩu coi đây là thức ăn.
Khiết Cẩu là một loại dị thú, sải cánh ba thước, đầu chó đuôi chuột, ngày bay năm trăm dặm.
Đông Đồng sơn ngay tại trung bộ Viêm Quốc, giống với Vũ Chu* của Kim Mộc bộ, Viêm Quốc có được quân đội khống chế không trung.
(*: nhện bay)
Khuyết điểm là, số lượng Khiết Cẩu quân so với Hỏa Giáp quân còn thưa thớt hơn, vậy làm dùng làm đòn sát thủ.
Biên cảnh Viêm Quốc, Định Quan thành.
Làm thành lớn biên cảnh, Định Quan thành có đầy đủ binh lực, vật tư, cùng với quân bị, phòng thủ quân đội Đại Phụng tiến công dư dả, mà nếu Vu Thần giáo muốn xua quân tiến công Trung Nguyên, Định Quan thành có thể làm được nhanh chóng xuất kích, bởi vì bản thân nó đã ở trạng thái có thể tác chiến bất cứ lúc nào.
Hai ngày trước, Định Quan thành tiến vào trạng thái cảnh giới cao nhất, cấm thương nhân hai nước ra vào, cấm bình dân ra vào, quân đội trong thành trắng đêm không nghỉ tuần tra, thám báo ngoài thành không ngừng truyền về thư mật.
Quân đội Đại Phụng đến rồi!
Biên cảnh đông bắc an ổn nhiều năm như vậy, chiến hỏa rốt cuộc sắp mở lại.
Ngốc Oát Hắc mặc giáp trụ sáng rõ, hông đeo loan đao, ở dưới đám thuộc hạ như phó tướng vây quanh, đi lên đầu tường Định Quan thành, quan sát đồng bằng nơi cực xa.
Hắn là thống binh Định Quan thành, người lãnh đạo cao nhất của quân đội.
Mặt trời mới mọc, đã vào thu, đỉnh núi xanh tươi đã có thêm một chút ảm đạm khô vàng.
“Đều nói Ngụy Uyên là thần quân sự của Đại Phụng, bản tướng vẫn luôn muốn biết, Ngụy Uyên đó có thể ăn được Định Quan thành vững như thành đồng của Viêm Quốc ta hay không.” Ngốc Oát Hắc thản nhiên nói.
Hắn là phái thanh niên trong quân đội Viêm Quốc, năm đó chiến dịch Sơn Hải quan, còn chỉ là quan quân tầng dưới chót, phụ trách ở lại phòng thủ quốc thổ.
Đối với Ngụy Uyên, nghe danh đã lâu.
“Trên chiến trường bày mưu nghĩ kế, có thể thắng được Ngụy Uyên, hẳn là không có. Cho dù là Hạ Hầu Ngọc Thư, theo ý ta, cũng kém Ngụy Uyên rất nhiều.” Phó tướng râu quai nón cảm khái một tiếng, tiếp đó cười lạnh:
“Nhưng hai quân chém giết và công thủ thành trì không phải cùng một chuyện. Tướng quân, nếu có thể khiến Ngụy Uyên gãy cánh ở Định Quan thành, ngài sẽ trở thành người chạm tay có thể bỏng của Cửu Châu.”
Từ xưa chiến tranh khó, công thành khó nhất, thường thường cần đưa vào binh lực gấp mười, thậm chí mười mấy lần. Nếu là gặp được một ít thành trì chiếm địa lợi... Tướng lĩnh lợi hại nữa cũng sẽ đau đầu, chùn bước.
Cứng rắn muốn gặm, thậm chí sẽ xoay chuyển kết cục một cuộc chiến tranh.
Trong lịch sử, ví dụ tương tự rất nhiều.
Ngốc Oát Hắc cười lên, chậm rãi nói: “Không thể sơ ý.”
Trong lòng hắn nóng như lửa, hai quân chém giết hắn không có lòng tin đánh thắng Ngụy Uyên, nếu thủ thành, vừa vặn là điểm mạnh của hắn. Nếu không cũng sẽ không được Viêm quân nể trọng, trở thành thống binh biên quan.
Định Quan thành trái có sông lớn bập bềnh sóng, phải có ngọn núi dốc đứng, vững như thành đồng. Vì tăng cường địa lợi, Ngốc Oát Hắc phái người vào núi đẽo đá, tốn thời gian hai năm, trừ trục đường chính hành quân, hai bên tường thành đá lởm chởm.
Xe công thành, thang đừng hòng tới gần, nếu cố sức dọn dẹp, chính là bia ngắm sống.
“Ngao...”
Tiến rống trầm hùng từ bầu trời nơi xa truyền đến, các tướng lĩnh, sĩ tốt đầu tường lập tức nghe ra đây là tiếng kêu của Khiết Cẩu.
Theo tiếng nhìn lại, một bóng đen từ chỗ xa xôi bay tới, dần dần trở nên rõ ràng, là một kẻ hầu hạ cho Khiết Cẩu.
Con thú bay đầu chó đuôi chuột đáp xuống trên đường cái rộng rãi, thu nạp hai cánh, con mắt hung dữ màu đỏ tươi đọng lại, nhìn phía trước, tựa như binh sĩ Nhân tộc gác.
Trên thân Khiết Cẩu quấn da thuộc chắc chắn, kết nối thám báo trên lưng, thám báo cởi “đai an toàn” phần đùi cùng eo, từ lưng chim nhảy xuống, vội vàng chạy đến trước mặt Ngốc Oát Hắc, ôm quyền nói:
“Đại tướng quân, quân đội Đại Phụng cách Định Quan thành chỉ có hai mươi dặm.”
Sắc mặt đám người đầu tường nhất thời nghiêm túc.
Ngốc Oát Hắc trầm ngâm một lát, nói: “Truyền thư tay của ta: Ta chính là Ngốc Oát Hắc tướng thủ thành Định Quan, nghe đại danh ngươi đã lâu, nhưng ở trong mắt ta, chẳng qua là tên hoạn quan lừa đời lấy tiếng...”
Phụ tá nhanh chóng mở tờ giấy, bút mực, múa bút thành văn.
Thư tay của Ngốc Oát Hắc không có nội dung khác, cả bức đều là đang nhục mạ Ngụy Uyên, mắng hắn đánh thắng chiến dịch Sơn Hải quan là vận khí, mắng hắn lừa đời lấy tiếng, mắng hắn là hoạn quan tuyệt hậu, thậm chí mang tổ tông hắn cũng mắng vào.
Khó nghe như thế nào mắng như thế đó, ác độc như thế nào viết như thế đó.
Cuối cùng, hắn đề xuất muốn phân cao thấp với Ngụy Uyên, muốn cho thần quân sự của Đại Phụng chiết kích trầm sa, phiên dịch thành bạch thoại chính là: có chim ngươi lên đi.
Phụ tá viết xong, thổi khô nét mực, cười nói: “Đại tướng quân kế này, là vì chọc giận Ngụy Uyên?”
Ngốc Oát Hắc gật đầu: “Chỉ là một trong những mục đích.”
Phụ tá khiêm tốn hỏi: “Còn có mục đích khác?”
Ngốc Oát Hắc kiêu căng cười lạnh: “Lão tử chính là muốn nhục mạ tên hoạn quan này.”
Đầu tường cười vang một mảng, không khí nghiêm túc nhạt đi không ít.
Ngốc Oát Hắc lại nói: “Lấy tiêu chuẩn của Ngụy Uyên, sợ là không dễ dàng chọc giận như vậy, cho nên, qua mỗi một khắc, chúng ta liền mắng một lần. Mọi người cùng nhau mắng, nhiều người nhiều lời mà.”
Phó tướng cười ha ha nói: “Có thể sỉ nhục thần quân sự Đại Phụng, một chuyện thú vị.”
Tiếng cười đầu tường lớn hơn nữa.