Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người đăng: Công Chúa Cốm

 Chương trướcChương tiếp 



Không đợi tiểu hoạn quan đáp lời, sắc mặt lão thái giám hơi thay đổi, khiển trách: “Đồ chó, bình thường dạy ngươi như thế nào?”

Lúc báo cáo, tuyệt đối đừng xen lẫn cảm xúc chủ quan, đừng nghĩ lầm đường bệ hạ, phải công chính khách quan.

Nguyên Cảnh đế nâng nâng tay, ngăn lại lão thái giám tức giận.

Thấy thế, tiểu công công có một chút tự tin: “Quả thật là rất khó coi.”

Nguyên Cảnh đế gật đầu, trầm ngâm một lát, nói: “Hứa Thất An muốn đi, nhưng Lang Nhi cưỡng ép giữ lại?”

“... Đúng vậy.”

Tiểu hoạn quan phát hiện thái độ của Nguyên Cảnh đế đã xuất hiện biến hóa nào đó, thật cẩn thận nói: “Hứa đại nhân nói, hắn là phụng chỉ tra án, chỗ chức trách, nương nương không cần cảm tạ.

“Lang Nhi nói, Hứa đại nhân nếu không đi gặp nương nương, thì không ra khỏi cung Cảnh Tú được.”

Nghe đến đó, trong mắt Nguyên Cảnh đế như có tinh quang nổ bắn ra, một lần này, hắn tự hỏi thật lâu, trong tẩm cung im lặng đáng sợ, hai hoạn quan một già một trẻ ngừng thở, sợ quấy nhiễu đến hoàng đế thâm trầm khó lường.

Rốt cuộc, Nguyên Cảnh đế chậm rãi mở miệng: “Hứa Thất An lúc rời khỏi... Cảm xúc như thế nào?”

Câu này Hứa Thất An trước khi rời khỏi có dặn dò, nhưng tiểu hoạn quan chưa lập tức trả lời, mà là làm bộ làm tịch nghĩ nghĩ, lúc này mới nói:

“Hứa đại nhân tâm sự nặng nề rời cung.”

Vì gia tăng độ đáng tin, hắn bổ sung nói: “Trước kia rời cung, Hứa đại nhân đều sẽ tán gẫu vài câu với nô tài, mặt mày vui vẻ, nhưng hôm nay phá lệ khác, không nói nửa lời.”

Nguyên Cảnh đế phất phất tay.

“Lui xuống đi.” Lão thái giám lập tức nói.

Tiểu hoạn quan sau khi rời khỏi tẩm cung, Nguyên Cảnh đế không nói một lời ngồi thật lâu, nói: “Đi, mang Lang Nhi cung Cảnh Tú xách tới đây cho trẫm.”

Lão hoạn quan vâng dạ, từ từ rời khỏi tẩm cung.

...

Lão thái giám dẫn theo một đội thị vệ, ở trong ánh chiều tà xuyên qua tầng tầng tường cung điện, đến cung Cảnh Tú.

Hoạn quan canh cửa rất xa nhận ra là đại bạn bên cạnh bệ hạ, nghênh đón, nói: “Công công chờ chút, nô tài đi thông báo quý phi nương nương...”

“Chúng ta đang vội.” Lão thái giám tát một cái mang hắn gạt ra, dẫn theo thị vệ tiến vào sân, xuyên qua tiền viện, liền nghe từng đợt tiếng khóc từ trong sân truyền đến.

Lão thái giám đứng ở nội viện, cao giọng nói: “Quý phi nương nương, lão nô cầu kiến.”

Trong phòng Trần quý phi, một cung nữ hốc mắt ửng đỏ đi ra, nhỏ giọng lí nhí nói: “Nương nương mời ngài đi vào.”

Lão thái giám theo cung nữ vào phòng, thấy Trần quý phi ngồi ở trên ghế dựa lớn, trong tay cầm khăn gấm, thỉnh thoảng lau mắt một lần, mặt đầy bi thương.

“Nương nương đây là làm sao vậy?” Lão thái giám kinh ngạc nói.

“Một hạ nhân bên cạnh bản cung, vừa mới đột phát tật bệnh, nói chết là chết, thái y không cứu về được.” Trần quý phi bi thương nói.

“Cái này...” Lão thái giám an ủi nói: “Nương nương nén bi thương, cung nữ đó tên là gì?”

“Lang Nhi.”

“!!!” Lão thái giám vẻ mặt khựng lại.

“Đại bạn đến cung Cảnh Tú ta, là vì chuyện gì?” Trần quý phi nhẹ nhàng nói.

Lão thái giám nặn ra một nụ cười, “Bệ hạ phái lão nô đến an ủi nương nương, bệ hạ biết mấy ngày này, nương nương lo lắng hãi hùng.”

Trần quý phi quay đầu sang chỗ khác, ai oán nói: “Bệ hạ ngay cả gặp nô tì một lần cũng không làm được sao.”

Lão thái giám cười gượng vài tiếng, đối với quý phi oán giận, không làm đánh giá.

Hắn nói chuyện phiếm với quý phi vài câu, thuận miệng nói: “Lang Nhi kia tuổi tác không lớn nhỉ.”

Lang Nhi tuy là người cũ của cung Cảnh Tú, nhưng Nguyên Cảnh đế mười mấy hai mươi năm chưa từng lâm hạnh hậu phi, lão thái giám không có ấn tượng gì đối với vị thiếp thân cung nữ bất hạnh chết sớm này.

“Một đứa nhỏ đáng thương.” Trần quý phi mặt lộ vẻ ai oán.

Lão thái giám thuận thế nói: “Chúng ta đi xem đi.”

Hắn còn có một thân phận, chính là tổng quản nội vụ, thống lĩnh hoạn quan cùng cung nữ của hoàng cung, nhưng tầng thân phận này là chức suông hắn làm đại bạn của Nguyên Cảnh đế tự mang theo.

Phó tổng quản mới là người nắm quyền thật sự.

Dù sao nội vụ tổng quản bận rộn công việc, căn bản không có khả năng hầu hạ mọi lúc ở bên cạnh hoàng đế.

Cáo biệt Trần quý phi, lão thái giám ở dưới cung nữ dẫn dắt vào sương phòng phía nam, gặp được Lang Nhi nằm ở trên giường sắc mặt trắng bệch.

“Cho mời thái y khám chưa?”

“Bẩm công công, khám rồi, thái y nói là bệnh não, không có thuốc nào cứu được.”

Lão thái giám nhìn chằm chằm Lang Nhi thật lâu, dặn dò: “Người cứ giao cho chúng ta đi.”

Hắn lệnh thị vệ mang đi thi thể Lang Nhi, vội vàng trở về phục mệnh.

Quay về tẩm cung của Nguyên Cảnh đế, lão hoàng đế vẫn ngồi ngay ngắn ở sau cái bàn to trải tơ lụa vàng tươi của mình, mặt không biểu cảm nhìn về phía cửa.

Nhìn thấy lão thái giám vượt qua bậc cửa vào phòng, hắn cũng chưa có phản ứng gì.

“Bệ hạ, Lang Nhi đã chết...” Lão thái giám thấp giọng nói.

Thật lâu thật lâu sau, Nguyên Cảnh đế “ừm” một tiếng, vị hoàng đế ở đỉnh quyền lực nửa giáp (ba mươi năm) này, vô hỉ vô bi.

.....

Hôm sau, Nguyên Cảnh đế lại triệu tập buổi chầu, văn võ bá quan ở trong sắc trời mông lung, ngay ngắn có trật tự tiến vào ngọ môn, một bộ phận dừng lại ở quảng trường ngoài Kim Loan điện, một bộ phận đứng ở bậc thang cẩm thạch ngoài Kim Loan điện.

Chỉ có một bộ phận cực nhỏ tiến vào đại điện, bộ phận này, ở trong miệng người kể chuyện, thống nhất được xưng là: trên triều đình, quan to quan nhỏ.

Quần thần sau khi vào điện, Nguyên Cảnh đế chậm một khắc đồng hồ mới từ hậu điện đi ra, ngồi ở trên ghế rồng thuộc về hắn.

Sau khi vua tôi tấu đối bình thường, Hình bộ thượng thư bước ra khỏi hàng, cất cao giọng nói: “Bệ hạ, tam pháp ti đã xác minh xong, hoàng hậu quả thực là chủ mưu vụ án Phúc phi.

“Thượng Quan thị đức hạnh không xứng vị trí, mưu hại hậu phi, mưu hại thái tử, xin bệ hạ nghiêm trị.”

Đại Lý tự khanh lập tức đi lên tán thành.

Trong điện, văn thần võ tướng cùng với bộ phận huân quý nhao nhao tán thành, sóng âm nối liền.

Cái này ý nghĩa, bọn họ ngày hôm qua đã bàn bạc thỏa đáng, phế hậu không thể so với phế thái tử, đó là việc lớn liên quan nền tảng lập quốc. Phế hậu chỉ là việc nhà của hoàng đế, chỉ cần có lý có chứng, chứng minh hoàng hậu quả thật thất đức, mà không phải hoàng đế có mới nới cũ, như vậy quần thần không có lý do, cũng không cần thiết ngăn đón.

Phế hậu quan hệ duy nhất chính là vấn đề thân phận của tứ hoàng tử, phải biết rằng tứ hoàng tử là con trai trưởng duy nhất của Nguyên Cảnh đế, rất nhiều người đặt cược ở trên người hắn.

Bộ phận không tán thành, chính là phe cánh tứ hoàng tử.

Không đợi Nguyên Cảnh đế tỏ thái độ, Ngụy Uyên bước ra khỏi hàng, trong điện lập tức im lặng.

“Bệ hạ, vụ án Phúc phi có ẩn tình khác, hoàng hậu không phải là chủ mưu, chủ mưu thật sự là Hoàng Tiểu Nhu, nàng hại chết Phúc phi, lại lừa thái tử tới Thanh Phong điện, giả tạo ra vụ án này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK