Đêm qua, một vị công tử ca trang phục thư sinh cứ đòi Tử Diên cô nương đọc sách cùng, thái độ cứng rắn, Tử Diên cô nương không muốn, hắn liền dùng sức mạnh cưỡng ép.
Bị Miêu Hữu Phương dạy dỗ một trận, đuổi khỏi “Xuân Ý Nùng”.
Miêu Hữu Phương ơi Miêu Hữu Phương, ngươi là người muốn thành một đời đại hiệp, không thể lưu luyến sắc đẹp nữa... Miêu Hữu Phương ho khan một tiếng, nói:
“Tử Diên cô nương, ta hôm nay phải đi rồi.”
Cô nương sau bàn sách nâng mắt nhìn tới, nhẹ nhàng nói:
“Miêu công tử muốn ở trên đại hội võ lâm khiêu chiến cường giả, rèn luyện võ đạo, so với ở doanh trại, không bằng ngủ lại chỗ tiểu nữ tử.”
Đây là không cho hắn đi.
Miêu Hữu Phương nhất thời nghẹn lời, trực giác của hắn thúc giục hắn rời khỏi nơi này, Miêu Hữu Phương cho rằng đây là mình hai ngày gần đây trầm mê sắc đẹp của Tử Diên cô nương, bởi vậy có cảm giác tội lỗi.
“Chính bởi vì cần khiêu chiến cao thủ, rèn luyện võ đạo, ta mới không thể phân tâm, cần chuyên tâm tu luyện.”
Tử Diên cô nương mím môi đỏ mọng, trong mắt hiện lên thất vọng, nhẹ nhàng mềm giọng nói:
“Công tử ngày mai lại đi, được không?”
Miêu Hữu Phương sửa đúng một trận, mặt lộ vẻ khó xử, làm người kinh nghiệm nông cạn, hắn không có cách nào mặt không đỏ tim không đập nhanh nói ra lời lừa gạt nữ tử.
Lúc này, một con chim sẻ vỗ cánh bay tới, đáp ở cửa sổ, mắt như cúc áo đen, im lặng nhìn chăm chú vào hai người.
Trong ngõ nhỏ cách “Xuân Ý Nùng” trăm mét, ba người đội nón lẳng lặng đứng thẳng, đầu vai, mép mũ bọn họ đọng một tầng tuyết mỏng manh.
“Tiền bối, thế nào?”
Một vị nam tử trong đó thấp giọng hỏi.
“Người kia trên bức họa, ở ngay bên trong.”
Hứa Thất An vừa cùng chung tầm nhìn với chim sẻ, vừa phân tâm trả lời Lý Linh Tố.
Hắn rất cẩn thận, suy xét đến sự tình đã trôi qua một đêm, Phật môn cùng Thiên Cơ cung bên kia quá nửa cũng đã biết tin tức, cho nên chưa tùy tiện xâm nhập.
Lựa chọn thao túng chim sẻ đi tra xét trước một phen.
“Quốc sư, làm phiền ngươi mang người đi ra, chúng ta đi Thanh Hạnh viên hội hợp.” Hứa Thất An quay đầu, vươn tay nắm bàn tay mềm Lạc Ngọc Hành thu ở trong tay áo, nhéo nhéo ở lòng bàn tay nàng.
Ghê tởm! Lý Linh Tố lưu ý đến chi tiết này, trong lòng tức giận bất bình mắng một câu.
Hắn cảm giác mình bị mạo phạm.
Lạc Ngọc Hành nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, đang muốn ngự không mà đi, bỗng sửng sốt, cúi đầu liếc bàn tay to chợt nắm chặt một lần.
...
Phành!
Miêu Hữu Phương đang nghĩ từ chối như thế nào, cửa phòng bị bạo lực đá văng, một đám người xông vào.
Cầm đầu là một người trẻ tuổi ôn hòa tuấn lãng, khóe miệng mang theo ý cười tủm tỉm, cho người ta cảm giác rất dễ nói chuyện.
Phía sau hắn, phân biệt là thiếu nữ khí chất lạnh nhạt, thiếu niên lạnh lùng đeo trường thương, nữ tử trưởng thành thiên kiều bá mị, lão giả mặc áo đạo sĩ cổ xưa, tráng hán cao lớn khôi ngô, cùng với người Nam Cương bọc trường bào sắc thái sặc sỡ.
Chính là kẻ thù hắn lúc ở Thanh Châu ù ù cạc cạc dính vào.
Trừ đám người này, còn có hai hòa thượng trẻ tuổi, một vị mặt mày ôn hòa, một vị khí tràng cường thế.
Bọn họ sao lại ở đây?
Bọn họ là hướng đến ta?
Vì sao?
Từng nghi vấn hiện lên ở trong lòng, phản ứng của Miêu Hữu Phương chưa bởi vậy mà chậm chạp, quyết đoán nhảy lên, muốn cạy cửa sổ đào tẩu.
“A Di Đà Phật, quay đầu là bờ.”
Đột nhiên, bên tai vang lên thanh âm ôn hòa thuần hậu.
Thân thể Miêu Hữu Phương cứng đờ, hành động cản trở, không chịu khống chế quay người lại.
Bạch Hổ cùng Tịnh Duyên đồng thời ra tay, một trái một phải đè lại bả vai Miêu Hữu Phương, cũng đồng thời kéo về phía mình.
“Hừ!”
Tịnh Duyên hừ lạnh một tiếng, nắm tay đánh thẳng mặt Bạch Hổ.
Người sau cười dữ tợn đánh trả, hai nắm tay va chạm, khí cơ nổ rầm rầm.
Trong thư phòng, tranh, lư hương, bình sứ các loại vật bố trí ùn ùn nổ tung.
Tử Diên cô nương đang kinh sợ không thôi, ngực như bị húc, sắc mặt đột nhiên tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, mềm nhũn gục xuống trên bàn, không rõ sống hay chết.
“Tử Diên cô nương!”
Miêu Hữu Phương trợn mắt muốn nứt.
Cơ Huyền nghiêng đầu, nhìn Tịnh Tâm, thản nhiên nói: “Trước đó đã nói, kí chủ long khí thuộc về chúng ta.”
Tịnh Tâm chắp hai tay, trách cứ: “Tịnh Duyên!”
Võ tăng Tịnh Duyên nhíu nhíu mày, không vui vẻ gì buông ra Miêu Hữu Phương, không cướp đoạt nữa.
Miêu Hữu Phương hai mắt đỏ rực, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Ta không biết các ngươi vì sao phải nhằm vào ta, nhưng ta đã mất năng lực phản kháng, các ngươi vì sao còn phải thương tổn tới người vô tội.”
Không có ai quan tâm hắn, tựa như là tiểu nhân vật này không đáng để lãng phí nước bọt.
“Mang đi, ra bên ngoài lượn một vòng, để người bạn tới muộn kia thấy một chút.” Cơ Huyền nhìn về phía biểu muội Hứa Nguyên Sương, “Vị cô nương này bị thương một chút.”
Hứa Nguyên Sương không thấy vẻ mặt nói: “Đồ của ta bị Từ Khiêm đoạt đi rồi.”
Cơ Huyền vỗ đầu, tháo xuống túi gấm bên hông đưa qua.
Chờ Hứa Nguyên Sương cho kỹ nữ kia ăn thuốc chữa thương, đoàn người rời khỏi Xuân Ý Nùng.
...
“Không cần nữa!”
Hứa Thất An thở dài: “Người đã bị bọn họ mang đi.”
Lý Linh Tố nghe vậy, nghĩ lại còn sợ: “Nếu đạo thủ vừa rồi ra mặt, rất có thể gặp phải Phật môn La Hán cùng Kim Cương liên thủ phục kích.”
Trong lụa mỏng rủ xuống, Lạc Ngọc Hành mặt mày ngưng sầu bi, khẽ thở dài:
“Ta nếu là sớm chút tấn thăng nhất phẩm thì tốt rồi.”
Nhân cách “Ai” có ba điều: Thở dài sầu bi đều trách ta.
“Tiền bối, lần này không dễ xử lý rồi, xem ra chỉ có thể bỏ qua người này, tìm kiếm mục tiêu kế tiếp.”
Bởi vì không phải chuyện của mình, cho nên Lý Linh Tố tuy thất vọng, nhưng cũng không quá mức sốt sắng.
Với ta mà nói, chín đạo long khí là phải tập hợp đủ... Hứa Thất An trầm ngâm nói:
“Ta đã đoán trước được khả năng này, cho nên chuẩn bị một bộ phương án khác.”
Lý Linh Tố theo bản năng hỏi: “Phương án gì?”
Vừa hỏi xong, nón của hắn đã bị Hứa Thất An tháo xuống.
Lý Linh Tố đối với điều này cảm thấy hoang mang, không đợi hắn đặt câu hỏi, chỉ thấy Từ Khiêm lão già thối này nâng chân, mang hắn hung hăng đá ra khỏi ngõ nhỏ.
Cùng lúc đó, hắn nghe thấy Từ Khiêm khí vận đan điền, tiếng như sấm sét:
“Thánh tử Thiên tông Lý Linh Tố ở đây!”
???
Lý Linh Tố hoàn toàn không ngờ, Từ tiền bối luôn được mình tin cậy, thế mà lại làm ra chuyện phát rồ bực này.
Càng phát rồ hơn là, hắn thấy Từ Khiêm rống xong, bình tĩnh lấy ra một tấm ngọc bội hình tròn, bình tĩnh bóp vỡ.
Trong tiếng “rắc”, một đạo thanh quang bao lấy Từ Khiêm và Lạc Ngọc Hành, biến mất không thấy.
Ngay sau đó, bàn tay khổng lồ màu vàng từ trên trời giáng xuống, bao phủ khu vực này.
La Hán ra tay.
Lý Linh Tố tràn đầy tuyệt vọng.