Một cái sân không lớn, hai cây liễu, trong sân, hai hòa thượng ngồi xếp bằng, một người chắp hai tay lại, thấp giọng tụng niệm.
Một người mặc hắc bào, đầu gục xuống, không chút động tĩnh.
Đúng là hai người Hằng Tuệ cùng Hằng Viễn.
Chuyện gì xảy ra? Hứa Thất An nhìn mèo xám trên vai, phát hiện trong mắt nó cũng có nghi hoặc giống mình.
"Tới xem thử." Mèo xám mở miệng thúc giục Hứa Thất An.
Lúc này, hắn thấy Dương Nghiễn cầm thương lại gần.
"Các ngươi tới chậm một bước, hắn đã đi về chốn cực lạc." Thanh âm Hằng Viễn trống rỗng, không vui không buồn. Lại âm thầm lộ vẻ bi thương.
Đã chết? Kết quả này làm cho Hứa Thất An trở tay không kịp, theo bản năng cảm thấy là âm mưu, là giả, là đang kéo dài thời gian.
Dương Nghiễn dùng mũi thương đẩy thân thể Hằng Tuệ, đó là một khuôn mặt đầy tro bụi, nhắm mắt lại, không còn hơi thở.
Dương Nghiễn nhìn tới các Kim la khẽ gật đầu, xác nhận Hằng Tuệ đã tử vong.
"Giữa ta cùng tử vong, hắn lựa chọn tử vong, cuối cùng bị cánh tay kia giết chết." Hằng Viễn thấp giọng niệm a di đà phật.
"Dương Nghiễn, nhìn cánh tay phải của hắn." Khương Luật Trung trầm giọng nói.
Dương Nghiễn nâng mũi thương, khí cơ cắn nát hắc bào, cánh tay phải của Hằng Tuệ trống rỗng, cánh tay kia biến mất không biết tung tích.
Không còn.... Đồng tử Hứa Thất An co rụt lại, cảnh giác nhìn quanh, cảm giác chung quanh không hề an toàn, ẩn chứa vô tận nguy cơ.
Thấy một màn này, các Ngân la trong nháy mắt rút đao, cảnh giác nhìn người đi đường xung quanh.
"Nó đã đi rồi...." Hằng Viễn hòa thượng trầm giọng nói: "Ta ở chỗ này chờ đợi các vị."
Số 6 chắc chắc chúng ta sẽ đến? Cũng đúng, Kim Liên đạo trưởng có thể cảm ứng mảnh vỡ Địa Thư, cho nên hắn chờ đợi.... Hứa Thất An giật mình.
"Hòa thượng, ngươi muốn nói cái gì?" Nam Cung Thiến Nhu một tay cầm đao, vẫn không thả lỏng cảnh giác.
"Hắn cũng không có buông tha báo thù, chỉ là mang trọng trách giao cho ta." Hằng Viễn thấp giọng nói:
"Ta muốn nói cho các vị một chuyện xưa, chuyện xưa phát sinh ở một năm trước."
Chuyện xưa một năm trước.... Cảm xúc của Hứa Thất An từ mất mát chuyển thành phấn chấn, không cần nghi ngờ, cái gọi là chuyện xưa của Hằng Viễn quá nửa là về Hằng Tuệ cùng Bình Dương quận chúa.
Chuyện phát sinh trên hai người là mấu chốt cởi bỏ nghi vấn án Tang Bạc. Đến nay, Yêu tộc không hiện thân, chỉ có Hằng Tuệ dùng vật phong ấn gây sóng gió, cái này không thể không làm người ta trầm tư, dư nghiệt Vạn Yêu quốc đến cùng muốn làm cái gì?
Muốn quậy phá? Trước mắt mới thôi, chỉ có một vụ án diệt môn phủ Bình Viễn Bá, ảnh hưởng rất lớn, nhưng tính thương tổn thực chất không lớn. Mà Hằng Tuệ hoàn toàn có thể không để ý cái khác, đại sát bốn phương, mang đến thương vong trọng đại cho kinh thành. Nhưng hắn không làm như vậy.
Vật phong ấn? Nếu mục tiêu chỉ là vật phong ấn, vậy Hằng Tuệ đã sớm nên rời khỏi kinh thành.
"Chuyện của Hằng Tuệ hòa thượng cùng Bình Dương quận chúa đến bây giờ đã đảo khách thành chủ, đè xuống án Tang Bạc.... Mình vẫn luôn cảm giác có người cố ý để Hằng Tuệ bại lộ dưới ánh mặt trời...."
Mũi thương Dương Nghiễn điểm nhẹ, khí cơ cắn nát tay áo Hằng Viễn hòa thượng, một đôi tay máu thịt, ẩn chứa lực lượng cường đại, nhưng không có yêu vật.
"Hằng Tuệ quả thật đã chết, một năm trước đã chết rồi, sống sót chỉ là cái xác không hồn, hắn đã được giải thoát. Cái này không phải là âm mưu gì." Hằng Viễn nhìn sư đệ gần trong gang tấc, trong mắt giống như có mây đen ngưng tụ.
Trong khoảng khắc, mây đen trong mắt Hằng Viễn vỡ ra, chuyện cũ như mưa to, ào ào trút xuống.
...
Hằng Tuệ từ năm sáu tuổi đã được cha mẹ đưa vào Thanh Long tự, hắn là một đứa nhỏ có ánh mắt lanh lợi, vừa nhìn thấy phương trượng Bàn Thụ đã thu làm đồ đệ.
Hằng Tuệ được sư huynh Hằng Viễn dạy đả tọa đầu tiên, vị sư huynh cao lớn, bề ngoài thô kệch này dạy hắn học chữ đọc sách, dạy ngồi thiền niệm kinh, đồng thời cũng dạy hắn đạo lý làm người.
Đối với sư huynh, hắn kính yêu như cha ruột.
Đảo mắt đã nhiều năm trôi qua, tiểu hòa thượng lớn lên, trở thành một hòa thượng anh tuấn. Hắn vốn tưởng rằng mình giống sư phụ, sư huynh, sẽ một lòng hướng phật tới khi chết mới thôi.
Tận đến một ngày, hắn gặp một cô nương....
Đó là một mùa xuân, ánh mặt trời sáng lạn, hắn ở suối nước giặt quần áo, thấy một cái khăn tay dọc theo suối nước, hắn theo bản năng cầm lấy, bên tai liền truyền đến tiếng nói thanh thúy như chim hoàng oanh:
"Đại sư, đây là khăn tay của ta, có thể trả lại cho ta không?"
Hằng Tuệ ngẩng đầu, thấy ở chỗ một tảng đá, có một cô gái duyên dáng yêu kiều đang đứng, nàng mặc váy dài màu xanh, tóc dài để kiểu dành cho người chưa lấy chồng, dưới ánh mặt trời, gương mặt càng thêm sáng lạn, càng thêm xinh đẹp, có một đôi mắt biết cười.
"Nữ thí chủ.... Là khách hành hương của bản tự sao?"
"Làm sao, nếu ta nói không phải khách hành hương, ngươi sẽ không trả ta khăn tay sao?" Nàng lấy hai tay chống nạnh, ra vẻ hờn dỗi.
"Không phải không phải, tiểu tăng chỉ là cảm thấy nữ thí chủ lạ mặt thôi." Hắn vừa giải thích, vừa dâng lên khăn tay.
"Hừ, ngươi mỗi ngày chỉ biết cúi đầu làm việc, tụng kinh, trong mắt nào có khách hành hương."
"Nữ thí chủ làm sao biết được?"
"Bởi vì ta đã chú ý ngươi thật lâu."
Cảnh xuân tươi đẹp, sau giờ ngọ, nước suối róc rách, đó là lần đầu bọn họ nói chuyện.
Hai người quen biết, hiểu nhau, là một quá trình rất tự nhiên.
Hằng Tuệ đả tọa, cô gái cũng ngồi theo, nhìn nàng tư tàng khuê trong phái thời gian, hoặc là nhẹ nhàng vẫy cây quạt, hai tay ôm má, nhìn chăm chú Hằng Tuệ.
Ngẫu nhiên sẽ dùng cây cỏ đuôi chó trêu chọc, làm hắn không thể chuyên tâm đả tọa, điều này làm cho hòa thượng tuấn tú thực phiền não. Hăn stức giận nói: ngươi còn như vậy nữa thì tiểu tăng sẽ bế quan.
Nàng luôn bĩu môi, giải thích qua loa.
Có đôi khi cũng sẽ cùng nhau lên núi chơi, cảnh sắc Bạch Phượng sơn đẹp đẽ tuyệt trần, khi mùa xuân đến, đầy khắp núi đồi là các loại hoa rực rỡ, nàng mỉm cười dưới bóng cây, hòa thượng không nhìn rõ là hoa đẹp hơn hay người đẹp hơn.
Dần dần, đồn đại về hai người truyền lưu giữa các tăng nhân trong Thanh Long tự, nói hắn lục căn chưa tịnh, phá sắc giới, là một dâm tăng.
Sư phụ Bàn Thụ ở trước tượng Phật Đà, hỏi hắn ba vấn đề: còn thành kính với phật không; có ý tứ với cô nàng kia không; muốn hoàn tục không.
Hắn kiên định nói, mình vẫn thành kính với phật như trước; vô tình với cô gái kia; nguyện tiếp tục tu hành, không hoàn tục.
Đối với cái này, phương trượng chỉ có một yêu cầu: không được nói chuyện với nàng nữa.
Về phần vì sao không cấm nàng vào chùa, Hằng Tuệ sau này mới biết được, phương trượng không phải không muốn, mà là không làm được.
Nàng là Bình Dương quận chúa, con gái Dự vương.