Trong những người này không thiếu tứ phẩm, ngũ phẩm, lục phẩm, là lực lượng mũi nhọn trong công thành chiến.
Nhưng một lần này, tứ phẩm cao thủ trong thủ quân Đại Phụng thật sự quá nhiều.
“Ài!”
Cát Văn Tuyên thở dài một tiếng:
“Trận này thất lợi, ảnh hưởng thật lớn đối với sĩ khí quân ta.”
Nghe hắn nói như vậy, các tướng lĩnh không khỏi nhớ tới sĩ tốt dưới trướng mỗi người cảm xúc hạ thấp.
Sĩ khí thứ này phi thường thực tế, đánh thắng thì có sĩ khí, đánh thua liền ủ rũ.
Vốn cũng không tính là gì, thắng bại là chuyện thường binh gia, nhưng vấn đề, đánh bại bọn họ là Hứa Thất An.
Họ Hứa uy chấn Trung Nguyên, tên tuổi quá vang dội.
Lúc đánh thắng trận, trái lại cũng không sợ, một khi đánh thua, sĩ khí của các sĩ tốt sẽ ngã xuống đáy vực, sẽ cho rằng đối thủ là Hứa Ngân la, Hứa Ngân la không thể chiến thắng.
Đặc biệt bây giờ Vân Châu quân đã không phải quân đội khi vừa ra khỏi Vân Châu, sau khi hấp thu nhân sĩ giang hồ, lưu dân Thanh Châu, cùng với nạn dân các nơi lưu vong tới, kết cấu liền rất phức tạp.
Trong đó kính sợ Hứa Thất An chỗ nào cũng có.
Hôm nay có người bởi vì nói một câu “Hứa Ngân la là vô địch, đánh không thắng”, bị thượng cấp lấy lý do làm loạn lòng quân, chém đầu ngay tại chỗ.
Thích Quảng Bá uống ngụm trà, giọng điệu trấn định như cũ:
“Nói một chuyện với các ngươi, đạo sĩ Địa tông toàn quân bị diệt.
“Hôm nay Thanh Châu gặp cao thủ tập kích, bao gồm đạo thủ Hắc Liên ở trong, toàn bộ cao tầng Địa tông đều bị trảm, chỉ còn vài tiểu đạo sĩ ra ngoài may mắn sống sót.”
Tướng lĩnh đang ngồi, nghe vậy sắc mặt biến đổi hẳn.
Sau khi quay về Thanh Châu, bọn họ thông qua con đường của mình, tìm hiểu được ban ngày trong Đề hình án sát sứ ti từng xảy ra đại chiến, nhưng chuyện đạo sĩ Địa tông toàn quân bị diệt, bọn họ quả thật không biết.
Hắc Liên là nhị phẩm Siêu Phàm, sao nói chết thì chết?
Trong phút chốc, mây đen trong lòng mọi người càng thêm dày đặc.
Thích Quảng Bá tựa như cảm thấy đả kích còn chưa đủ, nói:
“Trận chiến hôm nay, là Hứa Thất An bố cục, lợi dụng kinh thành chính biến, cùng với Cơ Viễn an nguy, dụ quốc sư cùng chúng ta tiến công Ung Châu. Sau đó hắn phụ trách ra mặt kiềm chế quốc sư cùng Già La Thụ Bồ Tát.
“Vây cánh của hắn phụ trách chém giết Hắc Liên, suy yếu chiến lực Siêu Phàm bên ta.”
Dương Xuyên Nam cau mày:
“Giết Hắc Liên là ai?”
Đây mới là vấn đề mấu chốt.
Cơ Huyền nghiến răng nghiến lợi nói:
“Phật môn nhị phẩm La Hán, kiêm tam phẩm Kim Cương, A Tô La!”
Sảnh lớn không khí vốn đã ngưng trọng càng thêm yên tĩnh, các tướng lĩnh nhìn nhau, sắc mặt đều không quá dễ coi.
Bên ta chết một Hắc Liên, đối phương thêm một nhị phẩm, bên tăng bên giảm, chênh lệch nháy mắt bị đuổi kịp.
Thích Quảng Bá rốt cuộc lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói:
“Hiểu chưa, đây là Hứa Thất An! Hắn cứu sống lại tử cục ngay cả quốc sư cũng cho rằng khó giải. Hắn là truyền nhân của Ngụy Uyên, là kỳ thủ Giám chính bồi dưỡng, là người tuyệt đối không thể khinh thường.
“Người này, không phải Dương Cung có thể so sánh, nếu các ngươi cho rằng kế tiếp chiến đấu, sẽ giống như ở Thanh Châu, như vậy các ngươi sớm hay muộn chết ở trên chiến trường.
“Không muốn chết, thì tập trung tinh thần cho ta đi.”
Các tướng lĩnh im lặng.
Cát Văn Tuyên không biết sao lại nghĩ tới thân thế Hứa Thất An, nghĩ đến ân ân oán oán của hắn cùng lão sư.
Cho đến ngày nay, lão sư là đối đãi trưởng tử này như thế nào?
Phẫn nộ? Căm hận? Hối hận? Hoặc là... Có một tia sợ hãi hay không?
Hứa Thất An nhị phẩm đó.
Đơn đả độc đấu, nhị phẩm thuật sĩ tuyệt đối không phải đối thủ của nhị phẩm võ phu, đứa con bị vứt bỏ vốn làm vật chứa kia, đã trưởng thành trở thành tuyệt thế võ phu ngay cả lão sư cũng khó chiến thắng.
Đương nhiên, nếu lão sư chiếm cứ ưu thế sân nhà, ví dụ như chiến trường ở Thanh Châu, vậy lại bàn luận riêng.
Phành!
Cơ Huyền vỗ mạnh cái bàn, vẻ mặt giọng nói đều dữ tợn:
“Nhị phẩm lại như thế nào? Hôm nay ba nhị phẩm cường giả, vẫn như cũ bị Già La Thụ Bồ Tát áp chế. Đợi ngày sau Bạch Đế trở về Cửu Châu, hai vị nhất phẩm liên thủ, Đại Phụng ai có thể ngăn cản?
“Đừng có tăng chí khí người khác diệt uy phong nhà mình, để tên rác rưởi họ Hứa kia kiêu ngạo thêm mấy ngày mà thôi.”
Tâm tính Cơ Huyền công tử có chút không thích hợp, hôm nay chiến đấu tựa như tạo thành đả kích không nhỏ đối với hắn, cũng đúng, hắn luôn cho rằng mình đã đuổi kịp Hứa Thất An... Trong lòng Dương Xuyên Nam hiểu rõ, yên lặng thở dài.
Lời của Cơ Huyền, thiêu đốt trở lại tín niệm cùng lòng tin của các tướng lĩnh.
Không sai, hai vị nhất phẩm liên thủ, Đại Phụng không có Giám chính, ngăn cản như thế nào!
Lúc này, ngoài sảnh có sĩ tốt cao giọng nói:
“Cơ tướng quân, thám báo mang về một món vật phẩm, nói là đưa cho ngài.”
Cao tầng quân đội trong sảnh đều theo tiếng nhìn lại, Cơ Huyền nhíu nhíu mày, nói:
“Trình lên!”
Sĩ tốt ôm một cái hộp gỗ hình vuông tiến vào, cung kính đặt lên bàn, báo cáo:
“Có tiểu đội thám báo ở biên cảnh Ung Châu bị chặn giết, quân nhân Đại Phụng để lại một người sống, cũng bảo tên thám báo duy nhất sống sót kia mang về cái này, nói là cho ngài.
“Trên hộp có trận pháp, chúng ta không mở được.”
Cơ Huyền nhíu nhíu mày, đặt một bàn tay ở mặt ngoài hộp gỗ, hơi phát lực, quả nhiên cảm nhận được trận pháp bắn ngược.
Lòng bàn tay hắn hơi phát lực, đè ép trận pháp tới bên bờ tan vỡ, trong quá trình này, dự cảm nguy cơ của võ giả chưa khởi động.
Cái này nói rõ mở hộp ra không có nguy hiểm.
Xuất phát từ tin tưởng đối với bản thân, cùng tín nhiệm đối với Hứa Bình Phong cảnh nội Thanh Châu có thể xưng là vô địch, lòng bàn tay Cơ Huyền rạch ở mặt ngoài hộp gỗ, cứng rắn lau đi trận pháp.
“Rắc!”
Hắn mở hộp gỗ.
Trong hộp đựng một cái đầu người, màu da phát xanh, con mắt trải rộng tơ máu lồi lên, vẻ mặt sợ hãi đọng lại ở trên mặt, mặt mày có bốn năm phần tương tự với Cơ Huyền.
Cơ Viễn!
Họ Hứa đã giết Cơ Viễn công tử, hắn làm sao dám... Các tướng lĩnh nháy mắt câm như hến, thật cẩn thận nhìn về phía Cơ Huyền.
Bọn họ thấy, là một khuôn mặt dữ tợn, cực kỳ bi ai, tựa như dã thú.
Cơ Huyền chỉ có một đứa em trai, em trai cùng một mẹ sinh ra, so với hắn nhỏ hơn hai tuổi.
Bởi vì đều là con vợ lẽ, hai huynh đệ không có băn khoăn “tranh đấu hoàng tử”, từ nhỏ cảm tình vô cùng tốt.