Nuốt xuống bánh bao, nàng có chút tức giận cùng tủi thân và uất ức nói: “Đạo trưởng nói ta ăn quá khỏe, nuôi không nổi ta.”
A... Sắc mặt Hứa Thất An dại ra, thì ra nguyên nhân Kim Liên mang nàng đưa đến chỗ ta, là vì ăn khỏe quá nuôi không nổi?
Cái này thật đúng là lý do không thể bắt bẻ, đạo lý tương tự, số 6 ở viện dưỡng lão cùng số 4 ăn ở đều dựa vào bạn cũ tiếp tế, cũng nuôi không nổi cô bé man tộc Nam Cương.
Đáng chết, cảm giác được coi là chó nhà giàu rất thích, người ta chơi ở giang hồ, không phải ngươi chơi miễn phí, chính là ta chơi miễn phí, báo ứng nha... Hứa Thất An thở dài một tiếng: “Thì ra là thế.”
“Khụ khụ!”
Thẩm thẩm dùng sức ho khan một tiếng, thể hiện cảm giác tồn tại chủ mẫu quản lý gia đình của nàng.
Nhưng Hứa Thất An không quan tâm nàng, tự nói: “Được rồi, ta lập tức bảo người ta an bài phòng cho ngươi.”
“Hứa Ninh Yến!!”
Thẩm thẩm tức giận kêu ngao ngao, từ trên ghế đứng dậy, chống vòng eo nhỏ, trợn mắt nhìn: “Ta là thẩm thẩm ngươi, ngươi, ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ thương lượng với ta một lần?”
Nói xong, ánh mắt liên tiếp liếc về phía bàn ăn hỗn độn, nói cho đứa cháu xui xẻo, cô nương này là cái hang không đáy.
Cái này... Hứa Thất An nhất thời do dự, thẩm thẩm suy xét rất có đạo lý, kinh thành giá hàng đắt đỏ, cô nương này ăn khỏe như vậy, thật là quá tốn bạc.
Hơn nữa, ta gần đây khí vận xảy ra biến hóa, không nhặt được bạc nữa, đổi thành tích lũy thanh danh, sau đó, Ngụy Uyên lại trừ tiền lương của ta.
“Đại ca quên nước cốt gà rồi sao?”
Lúc này, Hứa Linh Nguyệt mở miệng, nàng tín một món tiền cho Hứa Thất An: “Nha môn vận chuyển muối của kinh thành năm trước khai ra vé muối hai ngàn cân, thu lợi năm ngàn lượng, trong đó đại ca chiếm một thành, năm trăm lượng. Bạc này ngài còn chưa từ Ti Thiên Giám đòi về đến.
“Muội hỏi lại viên nha môn vận chuyển muối, triều đình tính ở năm nay mở ít nhất mười xưởng để chế tác nước cốt gà, chờ cuối năm nay kết toán, chính là một khoản tài phú lớn khó có thể tưởng tượng.
“Cho nên, nhà chúng ta đã không thiếu bạc nữa.”
Hứa Linh Nguyệt nói “vé muối”, chỉ riêng nước cốt gà. Bây giờ nước cốt gà và muối giống nhau, thành vật tư chiến lược quan trọng của triều đình. Năm trước ngang trời xuất thế, còn không thể sản xuất quy mô lớn, nhưng năm nay sau khi mở rộng quy mô sản xuất, lợi nhuận trong đó không thể đánh giá.
Muội không nói ta còn thực sự quên mất... Khẳng định là giám chính lão già thối kia che chắn nước cốt gà, để ta không nhớ ra, lão muốn lừa bạc của ta.
Hứa Thất An ngạc nhiên lẫn vui mừng phát hiện mình thật ra đã là Mã ba ba (Jack Ma, một tỷ phú nổi tiếng người TQ) của thời đại này rồi.
Lệ Na hoàn toàn chưa nghe hiểu, nhưng cảm thấy rất lợi hại, nàng từ Nam Cương ngàn dặm xa xôi đến kinh thành, biết một đồng tiền có thể mua cái gì, một chỉ bạc có thể mua cái gì.
Đồng thời, cũng biết kiếm bạc là chuyện khó khăn cỡ nào.
Theo bản năng, nàng nhìn về phía vị “Hứa đại nhân” này, trong mắt toát ra sùng bái thuần túy, tựa như tiểu cô nương thấy ca ca nhà hàng xóm làm tóc, mặc quần bò, trên lưng đeo một sợi xích sắt trang sức, ở trong sân nhà mình nhảy đường phố.
“Ta sao lại không biết chuyện này.” Thẩm thẩm hồ nghi nói.
“Thẩm thẩm không biết sao, cháu bảo Linh Nguyệt nói cho thẩm.” Hứa Thất An thuận thế nhìn về phía muội muội.
Hứa Linh Nguyệt vẻ mặt mờ mịt: “Mẹ có lẽ quên rồi nhỉ.”
Thẩm thẩm mở miệng mãi, nói không ra lời, nàng không xác định mình có phải đã quên hay không, không chút ấn tượng đối với một khối “lợi nhuận” lớn như vậy.
Lúc này, Lệ Na mang theo giọng điệu sùng bái, hỏi: “Xin hỏi cao tính đại danh Hứa đại nhân.”
Phương thức hỏi như vậy là lúc nàng ở Đại Phụng lưu lạc giang hồ học được.
“Hứa Thất An!”
“Hứa, Hứa Thất An...” Lệ Na nghiêng đầu, suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên thét chói tai một tiếng: “Ngươi chính là Hứa Thất An, ngươi không phải chết ở Vân Châu rồi sao?”
Thẩm thẩm cùng Hứa Linh Nguyệt hồ nghi nhìn lại.
Vị cô nương ngoại tộc này tự xưng quen biết Hứa Thất An, lại không biết chuyện hắn chết mà sống lại, vậy, nàng đến phủ làm chi?
“Mượn một bước nói chuyện.”
Hứa Thất An kéo Lệ Na ra khỏi sảnh bên, đi tới bên vườn hoa thì dừng lại, giải thích:
“Ta chưa chết, là Lý Diệu Chân lầm rồi. Ừm, thật ra ta là thành viên ngoại vi của Thiên Địa hội, tuy không có mảnh vỡ Địa Thư tương ứng, nhưng rõ như lòng bàn tay đối với chuyện của các ngươi.”
“Khó trách Kim Liên đạo trưởng bảo ta tới tìm ngươi.” Lệ Na lộ ra nụ cười vui vẻ, rất dễ dàng tin lời Hứa Thất An, không có bất cứ sự nghi ngờ nào.
Thật dễ lừa... Hứa Thất An nghiêm túc nói: “Đó là một bí mật, ngươi không thể tiết lộ ra ngoài, cho dù là nội bộ Thiên Địa hội cũng không được.”
“Được!”
Lệ Na cười tươi, dùng sức gật đầu.
“Đi ăn cơm thôi.”
Nếu trên đời mỗi người đều đơn thuần ngây thơ giống số 5, vậy tốt bao nhiêu... Hứa Thất An nhìn bóng lưng nhảy nhót hoạt bát, cảm khái từ đáy lòng.
Hắn còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi số 5, ví dụ như nàng là làm sao biết được nhặt bạc là bản thân số 3, mà không phải từ không sinh ra có.
Không vội, người tính cách đơn thuần bình thường tương đối bướng bỉnh, nói giữ bí mật thì khẳng định sẽ giữ bí mật.
Nhưng được người ta giúp thì không cứng được, chờ nàng ở nhà ăn thêm vài ngày, nàng phàm là có chút lương tâm, liền biết chơi miễn phí là không đúng.
...
Nội Các.
Vương Trinh Văn mặc áo bào đỏ dựa bàn phê duyệt sổ con, hắn đã ngồi hai canh giờ, trong khoảng thời gian này vào nhà vệ sinh vài lần, thời gian còn lại dấn thân toàn bộ vào việc công.
Nội Các tương đương với bí thư riêng của hoàng đế, quyền lực cực lớn, hơn xa lục bộ.
Tấu chương to nhỏ của triều đình, thậm chí dân chúng đưa ra đề nghị cho hoàng đế, đều do Thông Chính Sứ ti tập hợp, Ti Lễ Giám trình báo hoàng đế xem qua, lại giao cho Nội Các.
Nội Các phụ trách phác thảo xử lý ý kiến, lại do Ti Lễ Giám mang ý kiến trình báo hoàng thượng cuối cùng quyết định xử lý ra sao, cuối cùng do lục bộ phân biệt phát xuống.
Đến Nguyên Cảnh Đế triều này, Thông Chính Sứ ti trực tiếp mang tấu chương chuyển giao Nội Các, Nội Các phác thảo xử lý ý kiến, cuối cùng lại chuyển giao cho Nguyên Cảnh Đế.
Ở giữa giảm đi một lưu trình.
Đây là vì Nguyên Cảnh Đế cho rằng, lưu trình nhiều ra ở giữa gây trở ngại đến hắn tu đạo.
Vừa vặn là một lưu trình cắt đi ở giữa, là nhiều trò nhất. Bởi vì như vậy, thứ Nguyên Cảnh Đế nhìn thấy, chỉ là sổ con Nội Các để cho hắn nhìn thấy.
Đương nhiên, Nguyên Cảnh Đế tuy không phải hoàng đế tốt, nhưng hắn là hoàng đế giỏi dùng quyền mưu. Vì kiềm chế quan văn quyền lực quá lớn, tước quyền lực hoàng quyền, hắn đã nghĩ một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Biện pháp này gọi là “Ngụy Uyên”.