“Tam tiến cung (Một cách nói giễu cợt, ở đây chỉ việc Hứa Thất An đã ba lần vào phòng giam, đã thành khách quen) rồi, đời trước làm cảnh sát, đời này thành khách quen nhà tù.” Hứa Thất An tự giễu cười cười, cảm khái một tiếng vận mệnh vô thường.
Trong phòng giam vắng vẻ không tiếng động, ngẫu nhiên sẽ truyền đến tiếng phạm nhân cách vách chửi má nó, đại đa số mọi người bình thường giữ im lặng.
Phạm nhân nhốt ở đây, tuyệt đại bộ phận đều là phạm nhân tử hình, nản lòng thoái chí. Vừa mới bắt đầu còn có thể kêu oan, chửi má nó, sau khi bị ngục tốt trông coi nhà tù lôi ra ngoài hữu hảo nói chuyện với nhau, liền rất hiểu cách làm người.
Cũng hiểu được đạo lý trường hợp công khai phải giữ im lặng.
Ai cũng không trước khi muốn chết còn gặp tra tấn cực kỳ tàn ác.
Hứa Thất An từ từ nhắm mắt, suy tư mình còn có cơ hội sống sót hay không.
“Các đại nho thư viện Vân Lộc có thể sẽ đến làm ồn, nhưng bọn họ là dân chúng không có chức quan, đi đường quan không thông. Vật lý cũng không thể thực hiện được, dù sao nơi này là nha môn Đả Canh Nhân.”
“Thuật sĩ Ti Thiên Giám khẳng định sẽ thử cứu ta, nhưng trừ phi giám chính ra mặt, bằng không cũng không cứu được ta. Mà để đường đường giám chính ra mặt, thân phận của ta còn chưa đủ... Hứa Thất An ơi Hứa Thất An, ngươi ở chỗ Phù Hương nếm được bầu sữa ấm áp, liền quên xã hội lạnh như băng sao? Kéo dài hai tháng còn chưa mang Chử Thải Vi dụ lên giường được.”
“Mảnh vỡ Địa Thư cũng bị lục soát đi rồi, bằng không ta có thể thử bảo Số 1 cứu ta, địa vị hắn (nàng) không biết có đủ hay không...”
Nghĩ chút, hắn liền ngủ, khi tỉnh lại nhà tù vắng vẻ không tiếng động, ngoài cửa sổ nhỏ là đêm tối nặng nề.
Giấc ngủ bù lại thể lực thiếu hụt hắn thi triển 《 Thiên Địa Nhất Đao Trảm 》, trả giá là bụng đói kêu vang.
Nương ánh đèn mờ nhạt trong thông đạo, Hứa Thất An thấy bên hàng rào bày một bát cơm tẻ, hai con chuột tai to mặt lớn đang ăn ngon lành.
“Đệch, mẹ kiếp Thư Khắc Bối Tháp (tên 2 con chuột trong phim hoạt hình Trung Quốc sản xuất), cướp cơm lão tử.”
Hứa Thất An tức giận mắng một tiếng.
Cơm cũng không ăn được nữa, đành phải khoanh chân ngồi thiền, thổ nạp khí cơ.
Không biết qua bao lâu, trời đã sáng.
Tiếng bước chân từ thông đạo âm u truyền đến, hai ngục tốt đi tới, mở ra cửa phòng giam.
Hứa Thất An mở mắt ra.
“Đi ra.” Ngục tốt quát.
Hứa Thất An đeo còng tay xiềng chân bị ngục tốt đưa tới phòng tra tấn.
Từng chùm ánh sáng mặt trời từ trong lỗ khí vách tường xuyên thấu vào, xua tan bóng tối phòng tra tấn, nhưng không xua tan được âm hàn nơi này.
Bên cạnh bàn thẩm vấn của phòng tra tấn, hai người trẻ tuổi đang ngồi. Một người mắt xếch, lông mày lá liễu, ngũ quan tinh xảo. Người còn lại môi hồng răng trắng, tuấn mỹ vô cùng.
Song thỏ bàng địa tẩu, an năng biện ngã thị hùng thư*.
(*Mộc Lan từ 木蘭詞 • Bài ca về nàng Mộc Lan. Dịch nghĩa:
Thỏ đực chân nhảy nhót
Thỏ cái mắt mơ màng
Cùng chạy trên mặt đất
Không rõ ta là nữ hay nam?
Nam Cung Thiến Nhu cười khẩy nói: “Loè loẹt.”
Hắn rất không thích thái độ của người đọc sách này, từ khi vào nha môn, đến nơi đây, luôn ngẩng đầu, ưỡn ngực, nhìn người không phải dùng mắt, là dùng cái mũi.
Loại ngạo khí không biết từ đâu tới này làm người ta chán ghét, cùng một đức hạnh với người đọc sách khác của thư viện Vân Lộc, cũng một cái đức hạnh giống với áo trắng của Ti Thiên Giám.
Hứa Tân Niên liếc xéo hắn một cái, thản nhiên nói: “Chỉ nữ tử cùng tiểu nhân khó nuôi.”
“Ngươi nói ai là nữ tử?” Nam Cung Thiến Nhu cười, trong mắt lóe ra hào quang nguy hiểm.
“Là tại hạ đường đột rồi.” Hứa Tân Niên chắp tay: “Xin hỏi phương danh cô nương?”
“...” Nam Cung Thiến Nhu muốn giết người.
Hứa Tân Niên tăng hết điểm kỹ năng miệng lưỡi cay độc cười lạnh một cái, một lần nữa ngẩng đầu lên.
Ở cửa thấy một màn như vậy, nghe thấy hai người đối thoại, Hứa Thất An toát mồ hôi lạnh vì tiểu lão đệ của mình.
Thầm nhủ Từ Cựu ơi, vị đại mỹ nhân này là cao phẩm võ phu, ngươi một tên thư sinh nho nhỏ bát phẩm, phải biết co được giãn được.
Nam Cung Thiến Nhu nghiêng đầu, trừng mắt nhìn Hứa Thất An, đứng dậy nói: “Thời gian một nén nhang.”
Nói xong liền đi.
Hứa Tân Niên nhìn chằm chằm đường ca, lặng lẽ không nói lời nào.
“Từ Cựu sao lại đến đây, đệ không phải ở thư viện đọc sách sao.” Hứa Thất An nói.
“Tối hôm qua một vị đồng nghiệp của huynh đến phủ truyền tin, nói tình huống của huynh. Phụ thân tối hôm qua ngay trong đêm ra khỏi kinh thành, chay tới thư viện Vân Lộc cho đệ biết.” Hứa Tân Niên thở dài một hơi:
“Ta đêm qua về phủ, đợi tới trời sáng, nội thành mở cửa mới tiến vào.”
Hắn cầm thư tay của lão sư, lại là thân phận cử nhân, mới được cho phép thăm tù.
“Người trong nhà đều rất lo cho huynh, mẹ cả đêm không ngủ được.” Hứa Tân Niên nói.
Hứa Thất An gật gật đầu.
“Linh m cũng rất lo cho huynh, buổi sáng chỉ húp một bát cháo.”
“Làm khó nó rồi.” Hứa Thất An cảm động.
Hứa Tân Niên gật gật đầu, đồng ý cái nhìn của đường ca, tiếp tục nói: “Lão sư đề nghị là bảo đệ cầu trưởng công chúa, nàng có lẽ có thể cứu huynh. Về phần lão sư bọn họ... Ngụy Uyên và thư viện quan hệ không tốt.”
Hứa Thất An chần chờ nói: “Từ Cựu, đệ không trách cứ đại ca sao?”
Hứa Tân Niên trầm giọng nói: “Đại ca học nghệ không tinh, thế mà chưa đánh chết tên rác rưởi đó.”
Hứa Thất An cười ha ha: “Đây mới là người đọc sách chứ...” Cười cười, hắn im lặng, thấp giọng nói: “Xin lỗi.”
Hứa Tân Niên không lên tiếng.
Phòng tra tấn an tĩnh lại, hai huynh đệ đều không nói gì.
Hồi lâu, Hứa Từ Cựu thở dài: “Đệ sẽ cứu huynh ra.”
Hứa Thất An gật gật đầu, làm bộ mình không cảm động, nói: “Đã đến đây, giúp đại ca làm một chuyện. Từ Cựu mang bạc không?”
“Tự nhiên mang theo.” Hứa Tân Niên trả lời.
Không mang tiền thăm tù cái nỗi gì?
“Ừm, đệ đi tìm ngục đầu, nói muốn lấy về của ta một món vật phẩm, nếu nó còn. Đó là một tấm gương ngọc thạch nhỏ, đệ cầm gương, đến đông thành Dưỡng Sinh đường tìm một hòa thượng, nói với hắn: Nhờ hắn truyền lời, số Ba bị nhốt ở địa lao Đả Canh Nhân, thỉnh cầu giúp đỡ. Hứa Thất An!”
Sau khi mảnh vỡ Địa Thư nhận chủ, người khác liền không thể đăng nhập nói chuyện phiếm, cho nên cần số Sáu truyền thư.
Tin tưởng Số 1 thông minh đọc được truyền thư, liền biết nên làm như thế nào. Bởi vì ở trong diễn đàn nói chuyện phiếm Địa Thư, ở kinh thành, lại có quyền lực, chỉ có Số 1.
Số 1 còn nợ hắn một món nợ.
Đương nhiên, Số 1 có thể sẽ thấy chết mà không cứu, nhưng đây là một câu chuyện khác.
Mặt khác, để Hứa nhị lang cầm mảnh vỡ Địa Thư, là một sự thử của Hứa Thất An đối với Ngụy Uyên.
Thử hắn là thực nổi lên sát tâm đối với mình hay không.