Ví dụ như Dương Thiên Huyễn cách vài bữa toát ra ý tưởng lớn mật, sau đó bị giám chính lão sư trấn áp.
Lại ví dụ như Tôn sư huynh luôn luôn vân du bên ngoài rốt cuộc trở lại, nhưng mọi người đều không thích nói chuyện với hắn, cũng không thích nghe hắn nói chuyện.
Cuộc sống của Tôn sư huynh ở trong Ti Thiên Giám, các sư huynh đệ mang theo bên mình giấy và bút mực, nhìn thấy Tôn sư huynh, không nói hai lời đưa giấy bút trước.
Lần nào đó nàng đi tìm giám chính lão sư nói chuyện, phát hiện trên đài bát quái cũng có thêm một bộ giấy và bút mực.
Cuối cùng, nàng nói mình sang năm cũng muốn dạy sư đệ, tâm tình rất kích động rất thấp thỏm.
Nhưng có một việc rất không vui, các thuật sĩ Ti Thiên Giám vụng trộm đặt một cái tên cho các sư đệ tương lai của nàng: đảng ăn.
Bộ phận phía sau là nội dung của Chung Ly, lời ít mà ý nhiều tỏ vẻ mình rất ổn, ân cần thăm hỏi hắn có bình an hay không.
“Ngươi nếu an ổn đó là trời nắng, nhưng ngũ sư tỷ à, ngài chỉ cần vừa rời khỏi Ti Thiên Giám, chính là mưa rền gió dữ, chớp lóe sấm rền...”
Hứa Thất An nhớ tới sư tỷ mặc trường bào mộc mạc, đi đường luôn cúi đầu kia, trong lòng cảm khái ngàn vạn.
Sau đó lại nghĩ tới Hứa Nguyên Sương.
“Con bé nếu cũng muốn thăng cấp, chỉ sợ phải đối mặt tình cảnh giống với Chung sư tỷ.”
Phong thư thứ bốn là Hứa Linh Nguyệt gửi đến.
Nàng nói mình đã thành ngoại môn đệ tử Nhân tông, nhưng nàng không muốn tu hành, cho nên hầu như chưa từng đi Linh Bảo Quan.
Trên thư đều là một ít chuyện phiếm.
“Cha từ khi thành Thiên hộ, thường thường mua một ít quýt xanh, muội biết trong đó chắc chắn có ẩn tình, chỉ là mẹ vẫn là trước sau như một không để trong lòng, đại ca có biết nguyên nhân là gì không?”
Muội tử, muội đang thử ta sao? Nhị thúc chỉ là đơn giản xã giao mà thôi, muội không cần nghĩ quá nhiều. Đúng rồi, muội chú ý một chút Nhị Lang có thường xuyên mua quýt hay không, nếu giống Nhị thúc, ta đề nghị muội lén nói cho Vương Tư Mộ...
“Chử Thải Vi đoạn thời gian trước tới trong nhà ăn chực, tặng cho mẹ một lò Trú Nhan Đan, mẹ ăn năm ngày, càng thêm trẻ tuổi mạo mỹ. Nhưng về sau bị Linh m cùng Lệ Na ăn vụng hết.
“Mẹ không cần coi gái nữa, xách cái chổi đuổi theo Lệ Na cùng Linh m đánh...”
Thẩm thẩm, bọn nó chỉ là đói bụng... Hứa Thất An yên lặng ôm mặt.
“Hôm trước, Vương phu nhân mời muội cùng Linh m đến phủ làm khách, nữ quyến Vương gia tự ngĩ mình rất cao, khiến muội cực kỳ thấp thỏm cùng sợ hãi. Đại ca biết, lục đục với nhau trong nhà quyền quý, muội xưa nay không hiểu.
“Đúng rồi, Linh m đi tư thục của Vương gia học, không được mấy ngày, nghe nói tiên sinh dạy học của Vương gia liền bị bệnh. Linh m nói, tiên sinh từ đó về sau không quan tâm nó nữa.
“Nhưng, tiên sinh Vương gia tiến cử nó đi trong cung làm bạn đọc, theo các hoàng tử hoàng nữ cùng nhau nghe thái phó dạy.”
Vị tiên sinh kia có phải có thù với thái phó hay không? Trong lòng Hứa Thất An hiện lên ý niệm này.
Hoàng tử hoàng nữ, là chỉ cháu trai cùng cháu gái của Hoài Khánh cùng Lâm An.
Chín vị hoàng tử của Nguyên Cảnh đế đều đã thành gia lập nghiệp có con nối dõi. Trong công chúa, Tam công chúa đã lập gia đình sinh con, ba vị khác còn chưa lấy chồng.
Cuối thư, Hứa Linh Nguyệt uyển chuyển biểu đạt nỗi nhớ của mình đối với đại ca.
Một phong thư cuối cùng là Hứa Nhị lang gửi đến.
Trên thư đề cập cuộc sống của bản thân ở trong triều nhậm chức, oán giận không khí quan trường, cũng cảm giác lo lắng đối với quốc khố trống rỗng.
Hứa Nhị lang nói, hắn dâng sớ Vĩnh Hưng đế, hy vọng gã có thể tổ chức quyên tiền, để các quan to hiển quý phun ra chút bạc cứu tế dân chúng.
Nhưng bị Vĩnh Hưng đế bác bỏ.
Quyên tiền có ích gì đâu, đến cuối cùng còn không phải tiền của dân chúng nhận ba nợ bảy, tiền của thân hào hoàn trả đủ số! Hứa Thất An thầm nhủ.
“Gần đây lại đi Vương phủ, phát hiện thái độ của người Vương gia đối với đệ có chuyển biến thật lớn. Nghĩ kỹ, là sau khi Linh Nguyệt đi Vương gia làm khách mới có biến hóa. Đệ nghĩ, đây là Linh Nguyệt lấy sự dịu dàng của mình, cảm động đám người Vương gia. Đại ca nói có đúng hay không?”
Nhị Lang, lời này của ngươi tương đối kỳ quái!
“Ài, nếu không phải thế cục không ổn, du lịch giang hồ coi như là một lữ trình không tệ.”
Hứa Thất An day day mi tâm, mang thư thu vào trong lòng.
Đại Phụng bấp bênh, nếu là sụp xuống, cái mạng này của hắn quá nửa cũng không còn.
Giám chính từng nói, trong cơ thể hắn có một nửa quốc vận Đại Phụng, vận mệnh đã sớm hòa hợp một thể với Đại Phụng.
Nước còn người còn, nước mất người mất.
“Hiện nay, là khôi phục tu vi trước. Cho dù không thể nhổ hết Phong Ma Đinh, nhổ thêm mấy cái, tu vi ta liền khôi phục một ít. Như vậy mới dễ ứng đối thế cục bất ổn.
“Mặt khác, tuy hôm qua ngàn vàng tan hết, nhưng chỗ tốt của song tu thật sự rõ ràng, ta cũng cảm giác đan điền sắp bùng nổ rồi. Luồng khí cơ hùng hậu này...”
Đêm qua hắn cùng Lạc Ngọc Hành mang thuật phòng the thượng cổ của đạo môn tu hành hết một lần.
Đừng nói đầu gối đụng tới bả vai, tư thế lớn mật hơn nữa bọn họ cũng từng sử dụng, bây giờ hắn vừa nhắm mắt, liền không tự giác hiện lên quốc sư chân dài trắng bóng, bụng phẳng phiu, bộ ngực no đủ, mông như mật đào...
Thận đang kêu rên, đan điền lại nháy mắt thành nhà giàu mới nổi.
Đổi thành nữ tử khác, trừ Hoa Thần dùng bug, không có khả năng có hiệu quả như vậy nữa.
Nhị phẩm đạo thủ Nhân tông, song tu quả thật tinh tiến thần tốc.
“Nếu liên tục không ngừng song tu, nhiều nhất nửa năm, ta có thể đạt tới tiêu chuẩn Trấn Bắc vương lúc trước, cũng chính là tam phẩm đỉnh phong.”
Hứa Thất An thầm nghĩ.
Chỉ là, qua bảy ngày này, lấy tính cách rụt rè kiêu ngạo của Lạc Ngọc Hành, quá nửa là không muốn song tu với hắn nữa.
“Đều trách đám Lâm An những con cá này không chịu cố gắng, các nàng nếu nhị phẩm thì tốt bao nhiêu...”
Lý Linh Tố phi thường muốn xem nội dung thư tín, nhưng Từ Khiêm cố ý phòng bị hắn, không có cơ hội cho hắn.
“Đúng rồi, có chuyện quên nói cho ngươi.” Hứa Thất An đột nhiên nói.
Lý Linh Tố thấy hắn vẻ mặt nghiêm túc, cũng trở nên nghiêm túc theo: “Tiền bối mời nói.”
“Gần đây, nếu gặp được ám hiệu liên lạc của Thiên tông, chớ quan tâm, cho dù người liên lạc là sư phụ ngươi.” Hắn nói.
Ám hiệu liên lạc của Thiên tông? Sư phụ ta? Câu này lộ ra lượng tin tức rất lớn, Lý Linh Tố đã mờ mịt lại chấn động:
“Tiền bối lời ấy ý gì?”