“Nguyện theo Hứa Ngân la chết trận sa trường!”
Hứa Thất An nhìn quét quan văn quanh mình, cười lạnh đùa cợt:
“Nếu bản Ngân la chết trận, giáp sĩ Đại Phụng chiết kích trầm sa, các ngươi đầu hàng, cũng chưa muộn đâu.”
Không ai nói chuyện nữa.
Lúc này, Hứa Thất An vươn tay, giọng điệu bình tĩnh:
“Đến!”
Ngoài điện, một luồng hào quang vàng óng gào thét mà đến, mang mình đưa vào trong tay Hứa Thất An.
Trấn Quốc Kiếm!
Nó vẫn như cũ lựa chọn Hứa Thất An... Giờ khắc này, hoàng thất tông thân, huân quý, chư công trong điện, sững sờ nhìn thanh bội kiếm này của cao tổ hoàng đế, thần binh trấn áp quốc vận sáu trăm năm truyền lại đời sau.
Trong mắt bọn họ có kinh ngạc, có bất đắc dĩ, có nghĩ lại, cũng có vui mừng.
Thời gian cách ba tháng, kế sau tiên đế ngã xuống, Trấn Quốc Kiếm lại một lần nữa lựa chọn Hứa Thất An.
Trong điện lâm vào tĩnh mịch, cũng không có ai mở miệng phản bác, quát mắng nữa.
Hoài Khánh vẻ mặt lạnh lùng, hai tay xếp ở bụng, thản nhiên nói:
“Mời các vị tạm thời ở lại trong điện, chờ đợi bản cung triệu hồi.”
Nàng sau đó nhìn về phía Hứa Thất An, khẽ gật đầu.
Hứa Thất An cúi người xách Vĩnh Hưng Đế lên, cùng Hoài Khánh sóng vai ra ngoài.
Khi đi ngang qua sứ đoàn Vân Châu, hắn liếc mắt, nhẹ nhàng nhìn bọn họ một cái.
Ba người Cơ Viễn Hứa Nguyên Sương cùng Hứa Nguyên Hòe, trong lòng đồng thời phát lạnh.
Chờ Hứa Thất An cùng Hoài Khánh rời khỏi Kim Loan điện, Cơ Viễn mang thanh âm đè rất thấp:
“Nguyên, Nguyên Hòe, có lòng tin phá vây không?”
Hứa Nguyên Hòe như nhìn kẻ ngốc liếc hắn một cái:
“Trong điện riêng là tứ phẩm đã có ba người, bên ngoài khẳng định còn nữa.”
Tuyệt vọng bao phủ ở trong lòng đám người sứ đoàn Vân Châu.
“Đáng chết, tên mãng phu không có đầu óc này, không phải nói Hứa Thất An trí mưu thật tốt, khiến quốc sư gặp nhiều thất bại sao?!” Cơ Viễn hai mắt đỏ rực, cái trán nổi gân xanh:
“Hắn điên rồi sao!!”
Hắn cho rằng, lấy thế cục Đại Phụng trước mắt, “tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục” là lựa chọn một trí giả nên làm ra, sau đó lại tính toán cho đường dài, tìm kiếm khả năng xoay chuyển thế cục.
Cơ Viễn chính là tin tưởng Hứa Thất An nên có trí tuệ như vậy, mới có mười phần nắm chắc cùng tin tưởng vào kinh đàm phán, lấy tư thái người thắng diễu võ dương oai.
Nhưng Hứa Thất An bây giờ lựa chọn, căn bản không hợp với hành vi của hắn trong quá khứ.
Lỗ m ãng tựa như một tên võ phu thô bỉ rõ đầu rõ đuôi.
Cơ Viễn sợ rồi, hàn ý từ trong lòng dâng lên.
Hứa Thất An tự tìm đường chết như vậy, không có bất cứ sự băn khoăn nào nữa.
Sứ đoàn Vân Châu nguy rồi!
...
Trong ngự thư phòng.
Hứa Thất An mang Vĩnh Hưng Đế vứt ở trên ghế dựa lớn, nhìn đại cữu ca ngây ra như phỗng, thản nhiên nói:
“Cần ta thay ngươi mài mực?”
Vĩnh Hưng Đế sắc mặt trắng bệch, không cam lòng nói:
“Ngươi không muốn để trẫm cầu hòa, trẫm có thể sửa, ngươi muốn để triều đình tiếp tục đánh, trẫm cũng có thể thuận ý của ngươi. Hứa Thất An, trẫm mang muội muội tứ hôn cho ngươi, ngươi lại lấy oán trả ơn.
“Ngươi lấy oán trả ơn!!”
Nói xong lời cuối cùng, hắn dùng sức rít gào lên.
“Ta đã cho ngươi cơ hội.” Hứa Thất An cầm lấy một khối mực, nhẹ nhàng mài:
“Ngươi mang Lâm An gả cho ta, chỉ là vì mượn sức ta mà thôi, nếu tấn thăng tam phẩm là người ngoài, ngươi cũng sẽ mang Lâm An ban cho hắn, Lâm An là cô nương ta thích, ngươi lại coi nàng là công cụ lôi kéo lòng người, lấy đâu ra ân?
“Vĩnh Hưng, lỗi lớn nhất của ngươi, chính là ngồi ở vị trí này.
“Không có năng lực, lại tham luyến quyền vị, nghị hòa chỉ là bắt đầu, tiếp sau chiến sự nếu là bất lợi, ngươi sẽ tiếp tục làm ra càng nhiều quyết định bán nước tự bảo vệ mình, tương lai trên sử sách, khó thoát khỏi tiếng xấu vua mất nước.
“Ta ép ngươi thoái vị, đã là tự bảo vệ mình, cũng là vì giang sơn Đại Phụng.”
Hắn mang bút lông chấm mực, đưa tới trong tay Vĩnh Hưng:
“Lời chỉ có vậy, tự giải quyết cho tốt.”
Hứa Thất An tiếp theo nhìn về phía Hoài Khánh:
“Trong hoàng cung còn mấy chỗ chiến đấu chưa bình ổn, ta đi trấn áp trước, nơi này giao cho ngươi.”
Hoài Khánh gật đầu.
Nhìn theo Hứa Thất An rời khỏi, nàng dặn dò giáp sĩ canh giữ ở bên ngoài, nói:
“Đi mang Lệ Vương mời đến, mang các thân vương cùng quận vương trong điện đồng loạt mời đến.”
Mấy tên giáp sĩ lĩnh mệnh mà đi.
Không bao lâu, mấy Ngân la cùng mười mấy giáp sĩ cầm đao đè các thân vương, quận vương vào thiên điện bên ngự thư phòng.
Lệ Vương tuổi già, hôm nay không vào triều, rề rà đến chậm.
Lệ Vương chống gậy bước qua bậc cửa, ánh mắt hơi đục ngầu nhìn lướt qua phòng trong.
Hoài Khánh mặc váy dài trắng thuần ngồi ở chủ vị, Dự Vương đám thân vương, còn có quận vương ngồi ở vị trí khách, thần thái có chút câu nệ, cùng Hoài Khánh nhàn nhã phẩm trà đối lập rõ ràng.
“Thúc công, mau mau mời ngồi.”
Hoài Khánh làm một cái động tác mời, ra hiệu Lệ Vương ngồi ở thứ vị, sóng vai cùng nàng.
Lệ Vương chống gậy, không nhanh không chậm đi qua, ngồi xuống ở bên cạnh Hoài Khánh. Lão nghiêng đầu nhìn về phía hậu bối không nổi bật gì này, chậm rãi nói:
“Nói xem tình huống thế nào đi.”
Ra ngoài dự liệu, vị lão thân vương tính tình cương liệt này, thái độ bình tĩnh bất ngờ.
Hoài Khánh cười nói:
“Việc càng lớn, thúc công càng có tĩnh khí. Vậy Hoài Khánh liền có lời sẽ nói thẳng.”
Lập tức mang sự tình nói một lần đơn giản.
“Ép Vĩnh Hưng thoái vị...” Lệ Vương thở dài một tiếng:
“Bổn vương tuổi tác đã cao, vô tâm quyền lợi đấu tranh, Đại Phụng đi đến hôm nay tình trạng này, ai đúng ai sai, bổn vương cũng không tính rõ. Bổn vương biết ngươi mời mọi người đến, là không muốn đổ máu xung đột.
“Nói thẳng đi, ngươi muốn lập ai!”
Thân vương, quận vương ở đây đồng loạt nhìn về phía Viêm Thân vương.
Viêm Thân vương là thái hậu sinh ra, con trai trưởng thật sự, lại là anh ruột Hoài Khánh, Hoài Khánh và Hứa Thất An liên thủ tạo phản, không có khả năng thành toàn người khác.
Nhất định phải nâng đỡ huynh trưởng của mình thượng vị.
Nếu là vị thân vương này thượng vị, bọn họ không có ý kiến, Vĩnh Hưng Đế quyết định phản bội tổ tông, thừa nhận Vân Châu nhất mạch là chính thống, đã đắc tội tất cả hoàng thất.
Bọn họ không có khả năng vì bảo vệ ngôi vị hoàng đế của Vĩnh Hưng Đế, mà bỏ mặc tính mạng mình.
Sắc mặt Viêm Thân vương nháy mắt đỏ lên, nghe thấy nhịp tim đập cuồng loạn trong lồ ng ngực mình, nhiệt huyết sôi trào.
Không khỏi nhớ tới lúc trước Hoài Khánh bảo hắn xem Chu sử —— chờ đợi thời cơ!
Hắn biết, rốt cuộc chờ được một ngày này.
“Hoài Khánh, làm tốt lắm!”
Viêm Thân vương hít sâu một hơi, đứng dậy đi về phía em gái ruột, làm động tác muốn đặt tay ở bả vai nàng, bày tỏ tán thưởng.