Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công Tôn Tú cười cười, không nói gì, mà là nhìn về phía Thanh Cốc lão đạo.

Lão đạo sĩ vuốt râu mỉm cười: “Theo bần đạo quan sát, mộ này bởi niên đại xa xưa, từng xảy ra sụt lún cực kỳ đáng sợ, bên trong dù có trận pháp, cũng hỏng bảy tám phần rồi. Có lẽ còn lưu lại một chút hung hiểm, mấy nhóm người lúc trước hẳn chính là chết bởi hung hiểm số lượng không nhiều lắm đó.

“Bởi vậy, lần này Công Tôn thế gia dẫn đầu, tổ chức chúng ta cùng nhau xuống mộ, mọi người cũng có thể chia một chén canh.”

Hứa Thất An nhìn về phía Công Tôn gia đại tiểu thư dung mạo tú lệ, nói:

“Các ngươi tính bao giờ xuống mộ tìm kiếm?”

Công Tôn Tú nói: “Đêm nay.”

Đêm nay à, vừa lúc mượn nhóm người này dò đường trước, kiểm tra tình trạng của xác ướp cổ, xem nó đã khôi phục mấy thành thực lực... Hứa Thất An biết bằng vào mấy câu nói của mình, không có khả năng đánh tan sự hướng tới của đám nhân sĩ giang hồ này đối với ngôi mộ lớn.

Hắn cầm chén rượu, ra vẻ do dự, bất đắc dĩ nói:

“Tại hạ tài sơ học thiển, liền không vô giúp vui, đa tạ đại tiểu thư khoản đãi. Nhưng vẫn muốn khuyên các vị thêm một câu, mộ này hung hiểm, nếu gặp nguy cơ không thể giải quyết, nhất định phải lớn tiếng niệm ra: Ngươi quên ước định với người nọ rồi sao!”

Mọi người sửng sốt.

Hắn lại nhìn hướng Công Tôn Tú, nói: “Làm phiền đại tiểu thư đưa ta trở về.”

Công Tôn Tú khó nén thất vọng, an bài người đi chuẩn bị thuyền nhỏ cho hắn, đưa hắn về “Vương ký ngư phường”.

Hứa Thất An đứng dậy rời bàn, đi tới đầu cầu thang, quay người, mỉm cười nói:

“Trời lập tức sẽ có mưa, mưa thu kéo dài, tối nay thăm dò mộ, nhớ mang đồ che mưa. Các vị, cáo từ.”

Hắn theo cầu thang xuống lầu, trong tiếng bước chân bịch bịch bịch, một vị võ phu Luyện Khí cảnh bĩu môi, cười nhạo nói: “Đại tiểu thư lần này nhìn nhầm rồi, mời một tên nhát gan.”

“Nhát gan thì thôi, còn giả thần giả quỷ, cái gì ước định, cái gì trời mưa, đều là lý do vãn hồi mặt mũi.”

Các võ phu đều lắc đầu, mang theo chế nhạo trào phúng đánh giá.

Sợ hãi thì sợ hãi, nhưng người này chẳng những nhát gan, vì thể diện, thế mà nói một số lời giả thần giả quỷ để lừa dối người ta.

Công Tôn Tú lắc lắc đầu, nâng chén nói: “Uống rượu.”

Nàng cũng tràn đầy thất vọng, mới vừa rồi người nọ cách nói năng, khí chất, đều khác với nhân sĩ giang hồ tầm thường.

Mọi người mang đoạn nhạc đệm này ném ra sau đầu, tiếp tục tâm tình uống rượu, không biết qua bao lâu, chợt nghe tiếng “Bốp bốp” dày đặc truyền đến, các võ phu bao gồm Công Tôn Tú ở trong ngạc nhiên nhìn về phía mặt hồ.

Mặt hồ tràn ra gợn sóng dày đặc, mưa to rền vang rơi xuống, thu ý lạnh lẽo.

Cái này... Công Tôn Tú mở to mắt nhìn.

Trong phòng lập tức an tĩnh lại.

Mưa thu kéo dài, không cuồng bạo như mưa mùa hè, lại có một cơn lạnh thẩm thấu vào làn da.

Ung Châu gần kinh thành, lệch về phương nam, độ ẩm không khí cao, khi mùa mưa dầm, hơi lạnh đặc biệt dính người, các gia đình nếu không đóng kỹ cửa sổ, đệm chăn, đồ gia dụng, quần áo đều sẽ nhuộm lên một tầng ẩm ướt.

Đại sảnh một khắc trước còn nâng cốc vui vẻ, mọi người nhìn màn mưa rền vang bên ngoài, lâm vào sự trầm mặc quỷ dị.

Một vị võ phu Luyện Thần cảnh trầm ngâm nói:

“Trước khi mưa sẽ có dấu hiệu, thật ra cũng không tính là gì.”

Không khí trầm mặc bị đánh vỡ, một vị võ phu khác phụ họa nói: “Đúng, cá trong hồ mới vừa rồi hẳn là có chui ra mặt nước hít khí.”

Hắn nói ra một tri thức nhỏ có thể đoán được mưa.

Thấy thế, võ phu khác nhao nhao phát biểu ý kiến, nói điều mình biết, một ít tri thức nhỏ có thể đoán được trời mưa.

Nói một lát, liền cảm thấy mới vừa rồi người trẻ tuổi “nói năng thẳng tuột”, thật ra chuyện cũng chỉ như vậy, sở dĩ mang đến rung động cho bọn họ, là vì ông trời thật sự quá phối hợp.

Nói trời mưa là có mưa, cho người ta cảm giác, giống như là người trẻ tuổi Ngôn Xuất Pháp Tùy.

Công Tôn Tú nhấp một ngụm rượu, thấy lão đạo sĩ trầm ngâm không nói, sắc mặt nghiêm nghị, nhíu mày hỏi:

“Thanh Cốc đạo trưởng, ngươi tựa như có ý kiến khác?”

Mọi người nhất thời nhìn về phía lão đạo sĩ..

Lão đạo sĩ đạo hiệu “Thanh Cốc” giật mình hoàn hồn, chưa lập tức trả lời, mà là im lặng vài giây, trầm giọng nói:

“Vậy lão đạo có lời nói thẳng, thiên tượng hay thay đổi, có những cơn mưa là có dấu hiệu, có những cơn mưa là không có dấu hiệu. Có những cơn mưa rõ ràng có dấu hiệu, nhưng không rơi xuống, có những cơn mưa rõ ràng không có dấu hiệu, lại nói đến là đến.

“Biết tối nay phải xuống mộ, bần đạo tối hôm qua đêm ngắm thiên tượng, lại chưa đạt được một chút dấu hiệu nào hôm nay trời mưa.”

Lão đạo sĩ nhìn về phía mặt hồ, nói: “Đó là mưa vô thường.”

Công Tôn Tú nghĩ nghĩ, chậm rãi nói: “Cá trong hồ cũng chưa lộ ra mặt nước hít khí.”

Nàng đây là đang phản bác lí do của vị võ phu kia vừa rồi.

Phen này, vẻ mặt mọi người lại trở nên quái dị.

Qua một lúc, vị võ phu Luyện Thần cảnh kia thử nói: “Nếu không phải trùng hợp, vậy, vậy hắn tính là cảnh giới gì?”

Đoán trước thiên tượng loại thao tác này, ở trong mắt võ phu thô bỉ, quả thực là thủ đoạn thần tiên.

Không chỉ là võ phu, với dân chúng mà nói, người có thể đoán trước thiên tượng, có thể cầu mưa, đều là lục địa thần tiên.

Lão đạo sĩ lặng lẽ nói:

“Ta chỉ biết, Vũ Sư Vu Thần giáo có thể cầu mưa, thuật sĩ Ti Thiên Giám có thể ngắm thiên tượng, làm lịch nông nghiệp, cổ sư Thiên Cổ bộ Nam Cương có thể thức thiên thời, biết địa lợi.

“Hơn nữa có một điểm có thể xác định, người nắm giữ thủ đoạn kiểu này, phẩm chất đều cao dọa người.”

Các võ phu nhìn nhau, trong lòng nghiêm nghị.

Công Tôn Tú đứng dậy đi ra khỏi phòng, ở trong màn mưa quan sát hồ Dương Bạch, khói sóng mịt mù, mưa thu âm lãnh, sớm không thấy bóng dáng “Vương ký ngư phường”.

“Ngươi quên ước định với người kia rồi sao...”

Công Tôn Tú thì thào lặp lại câu này.

...

Cuối mùa thu, trận mưa này cũng đủ triền miên, rơi hai canh giờ, vẫn như cũ không thấy tạnh.

Hứa Thất An ở trong nhà vệ sinh lâu thuyền, từ trong mảnh vỡ Địa Thư lấy ra áo tơi cùng nón, du lịch bên ngoài, tự nhiên là phải chuẩn bị đồ che mưa.

Thuyền “Vương ký ngư phường” chậm rãi bỏ neo ở bên bờ, các thực khách đều tự giản tán.

Mộ Nam Chi nhíu mày, thật cẩn thận nhìn đường, ý đồ vòng qua chỗ lầy lội, nhưng cái này chỉ là vô ích.

Trên giày thêu vẫn dính đầy bùn lầy, điều này làm nàng rất không vui.

Ngươi không phải Hoa Thần chuyển thế sao, theo lý thuyết nên rất thích ngày mưa cùng bùn lầy mới đúng... Hứa Thất An nhìn bộ dáng nàng một mình sinh hờn dỗi, trong lòng oán thầm.

Bùn lầy, bùn lầy... Ta nếu là trốn ở trong bùn lầy, ai cũng không phát hiện được... Không, dừng lại, không thể nghĩ nữa, ta là người không phải cá chạch...

Hắn dốc sức chống lại tác dụng phụ của Ám Cổ, mới vừa rồi liên tiếp sử dụng năng lực Ám Cổ, dẫn phát di chứng mãnh liệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK