Sau đó mới đưa xuống tuần phủ, nhổ hết quan viên bên phía bại trận.
Dương Cung từ mấy ngày trước đã thu được thư báo giải thích: "Không phải là đến Thanh Châu, mà là đi Vân Châu, trên đường ngang qua Thanh Châu mà thôi."
Vân Châu sao... Các quan viên lộ vẻ đã hiểu được.
Dương Cung nhìn về phía lại viên, nói: "Thông báo cho Tuần phủ, bản quan có việc cần làm, nên không thể hiện thân. Có nhu cầu gì cứ tìm Tả Hữu Tham chính là được."
Dương Cung là đại nho thư viện Vân Lộc, các đại quan trong triều đình bằng mặt không bằng lòng, càng đừng nói là giao tình gì. Mình còn đang buồn rầu còn bia đá, lười quan tâm Tuần phủ không quen biết.
"Vâng!" Lại viên lên tiếng, sau đó bổ sung: "Tuần phủ đại nhân còn nhờ tiểu nhân nói cho ngài một câu."
Dương Cung cùng các quan viên nhìn tới.
Lại viên nói: "Đồng la Hứa Thất An cũng đi theo."
Đồng la Hứa Thất An, là ai? Các quan viên nhất thời không kịp phản ứng lại, nhưng Dương Cung thì khác, bởi vì hắn vẫn luôn có gửi thư tới lui với kinh thành, giữ mối quan hệ với các đại nho thư viện Vân Lộc.
"Khởi kiệu, mau về Bố Chính Sứ ti." Thái độ của Dương Cung chuyển biến 180 độ, trong giọng nói lộ ra sự cấp bách cùng vui sướng:
"Mau mau khởi kiệu."
Dứt lời, liền mặc kệ các quan viên khác, lập tức bước ra ngoài phủ nha.
Cái này... Các quan lại Thanh Châu nhìn nhau, vẻ mặt mờ mịt nhìn theo bóng lưng Dương Cung.
"Đồng la Hứa Thất An là người phương nào? Tên này nghe có chút quen tai." Tri Phủ Thanh Châu nhíu mày nói.
"Hay là cùng đi Bố Chính Sứ ti nhìn xem, tiếp đãi Tuần phủ tới từ kinh thành kia."
"Có lý, đi một lần xem sao."
Đám quan viên cùng nhau rời phủ nha, từng cái kiệu di chuyển, tới Bố Chính Sứ ti.
.....
Hứa Thất An ở Bố Chính Sứ ti không cần chờ đợi bao lâu, liền thấy một vị đại nhân khoác áo bào bước vào, người này khuôn mặt cổ xưa, để chòm râu dê trung lão niên lưu hành, con ngươi lấp lánh có thần, thần thái không giận tự uy.
Là một đại nhân rất có khí thế.
Ngực thêu cẩm kê.... Là quan lớn, hình như Bố Chính Sứ là quan nhị phẩm.
Hứa Thất An chỉ biết y phục quan lại mà không nhớ người, đoán ra người đàn ông khí thế mười phần mặc phi bào này hẳn là Bố Chính Sứ Thanh Châu, đại nho thư viện Vân Lộc, ăn free bài thơ đưa tiễn Tử Dương cư sĩ của hắn.
Sau khi chắp tay chào hỏi với Trương Tuần phủ, Tử Dương cư sĩ chuyển hướng ánh mắt về phía Đồng la Hứa Thất An mặc đồng phục, ngực buộc pháp khí, im lặng nhìn kỹ.
Lúc này, hắn ngược lại không kích động, trong ôn hòa lộ ra uy nghiêm.
.... Chỉ có một mình hắn là Đồng la, xem ra là đường huynh của Hứa Từ Cựu... Chỉ nhìn một cách đơn thuần vẻ bề ngoài, hai huynh đệ không có chỗ nào tương tự.... So sánh với Từ Cựu, chênh lệch có chút lớn... Dương Cung cười nói:
"Ngươi chính là Hứa Trữ Yến?"
Hứa Thất An vội vàng ôm quyền: "Đúng là ty chức."
"Ở trước mặt ta không cần câu nệ làm gì." Trên mặt Dương Cung nở nụ cười, nói: "Quả nhiên là tuấn tú lịch sự, không thua Từ Cựu."
Ánh mắt Tử Dương cư sĩ thật tốt... Hứa Thất An vui vẻ nói: "Cảm ơn đại nhân tán thưởng."
Sau một phen khách sáo, Dương Cung hỏi tình hình gần đây ở kinh thành, tuy hắn thông qua thư viện gửi tin mà biết không ít tin tức.
Mang theo Hứa Trữ Yến bái phỏng, quả nhiên là quyết định chính xác, nếu không Bố Chính Sứ đại nhân sẽ không biểu hiện thái độ như vậy... Trương Tuần phủ thở dài nói: "Thế cục kinh thành hỗn loạn, đảng phái vẫn tranh đấu kịch liệt..."
Lập tức, từ án tang bạc nói đến vụ án của công bộ Thượng Thư Vân Châu.
Tử Dương cư sĩ nghe mà cười lạnh không ngừng, nhưng không đánh giá thế cục triều đình quá nhiều, chủ yếu là Trương Tuần phủ không phải người một nhà, nếu chỉ có Hứa Thất An ở đây, hắn có khi sẽ nói thẳng.
Sau khi hoàng hôn, ở trong tiểu viện lịch sự tao nhã, Tử Dương cư sĩ mở tiệc chiêu đãi Trương Tuần phủ, Khương Luật Trung cũng tham gia, ngoài ra còn có đám quan lớn Tri Phủ Thanh Châu.
Trong tiểu viện đèn đuốc sáng trưng, màn che buông xuống, đám quan viên ngồi nâng cốc vui vẻ trò chuyện.
Mời dàn nhạc tới từ Giáo Phường Ti, vũ cơ ở trong đình viện rét lạnh nhẹ nhàng múa mấy bài, trợ hứng cho các đại nhân.
Thật ra lúc ban đầu Giáo Phường Ti thuần túy chỉ là nơi vui chơi giải trí, chuyên trợ hứng cho quan lại trong tiệc rượu, sau đó mới dần dần biến thành kỹ viện nhà nước.
Các tiểu tỷ tỷ từ ca múa biến thành bán mình, bị buôn bán.
Nhân vật trung tâm của yến hội là Bố Chính Sứ Dương Cung, cùng với Tuần phủ Trương Hành Anh. Về phần Khương Luật Trung, tuy nói Kim la bản lĩnh cao cường, nhưng Đả Canh Nhân và văn quan trời sinh đối địch, không có người nào quan tâm hắn.
Hứa Thất An vốn cảm thấy mình cũng như thế, mừng rỡ nhàn nhã, không cần để ý tới quan trường xã giao.
Ai ngờ, một vị quan viên mặc áo bào thêu chim nhạn nâng chén ra hiệu mời Hứa Thất An một ly, thử nói: "Vị tiểu đại nhân này, có phải tác giả của bài "Sơ ảnh hoành tà thủy thanh thiển, ám hương phù động nguyệt hoàng hôn" không?"
Thời điểm Tri Phủ Thanh Châu hỏi câu đó, những quan viên còn lại cũng dừng nói chuyện với nhau và uống rượu, cười mà không nói chú ý bên này.
Lớn chính là đại, nhỏ chính là tiểu, tiểu đại nhân là cái quỷ gì... Hứa Thất An mắng thầm trong lòng cách xưng hô của quan viên tứ phẩm kia đối với mình, mặt ngoài lại mỉm cười:
"Ty chức không đảm đương nổi xưng hô như vậy của đại nhân, bài thơ đó quả thật là ty chức viết."
Ồ, quả nhiên là hắn.... Các quan viên lộ ra vẻ vô cùng giật mình.
Vừa nghe được cái tên Hứa Thất An, bọn họ còn chưa nhớ được, nhưng cũng cảm thấy tên này quen tai. Thời gian dài như vậy, sau khi liên tục cân nhắc, đã có chút suy đoán đối với thân phận của Đồng la kì quái này.
Sau khi mấy bài thơ của Hứa Thất An lưu truyền rộng rãi, tuy quan trường và các nhà nho không cố ý tuyên truyền tên tuổi của hắn, nhưng những người đang ngồi ở đây đều là quan lớn một châu, có con đường hỏi thăm tin tức của mình.
Khó trách đại nhân Bố Chính Sứ nghe được cái tên này liền lập tức sốt sắng chạy tới.
“Miên dương đình tống Tử Dương cư sĩ chi Thanh Châu”, sớm đã truyền khắp nam bắc, nhắc tới bài thơ, liền không thể không nhắc tới Tử Dương cư sĩ, nó giống như là giúp vị đại nho này lưu danh muôn đời.
Mà tất cả đều phải quy công cho Đồng la Hứa Thất An ở trước mắt.
"Kính ngưỡng đại danh đã lâu, quả nhiên là tướng mạo đường đường, rồng phượng trong cõi người."
Tri Phủ Thanh Châu cười ha hả, quang minh lỗi lạc nói một câu thổi phồng, nhuần nhuyễn trôi chảy, đương đời ít người sánh kịp.