Ít nhất đối mặt siêu phẩm, Đại Phụng không phải không chút sức đánh trả.
Lưu Hồng trầm giọng nói:
“Phật Đà vì sao ra tay đối với triều đình?”
Chư công đều nhíu mày, đây cũng là việc bọn họ không hiểu.
Từ xưa đến nay, từ sau Nho Thánh hơn một ngàn hai trăm năm, mặc kệ Đại Phụng và Vu Thần giáo đánh như thế nào, Vu Thần luôn không nghe không hỏi, Phật Đà cũng thế.
Sao sẽ vô duyên vô cớ ra tay thâu tóm Trung Nguyên.
Đối với điều này, Hoài Khánh sớm có lí do, giọng trong trẻo:
“Lưu ái khanh cho rằng, Phật môn vì sao đột nhiên quyết liệt với Trung Nguyên, nâng đỡ Trung Nguyên? Thâu tóm Trung Nguyên là ý tứ của Phật Đà, sớm ở trong loạn Vân Châu đã lộ manh mối.
“Vân Châu binh bại, Hứa Ngân la cùng quốc sư tấn thăng nhất phẩm, Phật Đà tự nhiên cần đích thân ra tay.”
Chư công gật gật đầu, không hỏi nữa.
Hai nước giao chiến không cần theo ý ngươi, thâu tóm chính là chân lý mãi mãi không thay đổi.
Vấn đề của Lưu Hồng vừa rồi, chỉ là đang kỳ quái Phật Đà xưa nay lánh đời không ra vì sao đột nhiên tự mình xuống sân.
Ánh mắt Hoài Khánh đảo qua trong điện, hỏi:
“Còn có ai có dị nghị không?”
Đô cấp sự trung các bộ trầm mặc, quan viên còn lại càng không có lý do phản bác.
Hoài Khánh khẽ gật đầu, tiếp theo nói về chuyện thứ hai:
“Đêm qua, Hứa Ngân la tự mình đi Tĩnh Sơn thành một chuyến, bức bách Vu Thần mang toàn bộ vu sư ba nước thu vào trong cơ thể che chở. Từ nay về sau Cửu Châu không có vu sư nữa, ba nước Viêm Tịnh Khang sẽ do Đại Phụng ta tiếp quản.”
Tiếng sét thứ ba đến rồi!
Nếu Phật Đà tự mình xuống sân, khiến trong lòng chư công nặng trịch, như vậy lúc này, nghe thấy Vu Thần giáo “bị diệt”, bản đồ ba nước thuộc hết về Đại Phụng, vẻ mặt chư công là mừng như điên cùng kinh ngạc.
Trời giáng việc may mắn, hầu như mang đám người đọc sách này đập ngất đi.
“Bệ, bệ hạ, thật sao?!”
Mở miệng không phải quan văn, mà là Dự Vương, trên mặt vị thân vương thái dương hơi bạc này dâng lên ửng đỏ khác thường, môi không chịu khống chế run nhè nhẹ, hai mắt đăm đăm nhìn chằm chằm Hoài Khánh.
Kích động nhất phải thuộc về hoàng thất tông thân.
Hoài Khánh gật đầu:
“Trên Kim Loan điện, trẫm nào có nói láo.”
Mở rộng lãnh thổ, mở rộng lãnh thổ... Trong đầu Dự Vương chỉ còn bốn chữ này.
“Bệ hạ làm chuyện liệt tổ liệt tông đều chưa làm được, công ở thiên thu nha...”
Một vị thân vương vui quá mà khóc.
“Đây cũng là công của Hứa Ngân la.” Một vị quận vương bên cạnh vội vàng sửa đúng.
Kim Loan điện xôn xao hẳn lên, chư công châu đầu ghé tai, vẻ mặt hưng phấn.
Chưởng ấn thái giám nắm roi trong tay, một lần này, chưa quật roi quát lớn.
Nhìn quần thần cảm xúc tăng vọt, kích động khó nhịn, khóe miệng Hoài Khánh giữ nụ cười:
“Chư công cảm thấy, nên tiếp quản ba nước như thế nào?”
...
Lúc văn võ bá quan cảm xúc kích động, triều hội lâm vào một mảng nóng bỏng trước nay chưa từng có, Hứa Thất An bắt đầu bước thứ ba quản lý thời gian của hắn.
Trong khuê phòng, Dạ Cơ trên giường lập tức bừng tỉnh, mở mắt đẹp, sau khi thấy rõ khách không mời mà đến là Hứa Thất An, nàng không thấy bất ngờ, cười lên quyến rũ:
“Hứa lang!”
Hứa Thất An nhìn lướt qua cái yếm và quần trong treo ở trên bình phong, hắc nói:
“Nàng trái lại biết bớt việc thay cho ta.”
Màn che lay động, giường gấm nghỉ ngơi lấy lại sức mấy tháng lại bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.
Sau khi mây tan mưa tạnh, Dạ Cơ lấm tấm mồ hôi nằm ở trong lòng Hứa Thất An, đầu gối lên ngực hắn, cười tủm tỉm nói:
“Hứa lang cảm thấy nương nương như thế nào?”
Hứa Thất An hỏi ngược lại:
“Nàng chỉ phương diện nào?”
Dạ Cơ chớp đôi mắt đẹp, “Cửu Vĩ Thiên Hồ nhất tộc thích cường giả, đặc biệt nữ tử, không có sức chống cự đối với nam nhân cường đại. Hứa lang đã là nửa bước Võ Thần, nghĩ hẳn nương nương đối với ngươi sớm thèm nhỏ dãi đã lâu.
“Hứa lang chưa từng nghĩ cưới nương nương về sao? Hơn nữa, bảy vị muội muội của Dạ Cơ, cũng sẽ là của hồi môn.”
Lấy về nhà làm gì? Làm cho gia đình không yên sao... Trong lòng Hứa Thất An phản pháo.
Tuy hồ ly tinh kia eo nhỏ chân dài mông cong, khuôn mặt như hoa như ngọc, khí chất điên đảo chúng sinh, là vưu vật hiếm thấy, nhưng tính cách hồ ly tinh thật sự làm người ta đau đầu.
Nàng nếu vào hồ cá, vậy Mộ Nam Chi cùng Lạc Ngọc Hành đều phải liên thủ, Hoài Khánh cùng Lâm An cũng bỏ hết hiềm khích ngày trước, Lý Diệu Chân phụ trách đi rừng*, cùng nhau đối kháng hồ ly tinh cùng với tám hồ ly tinh dưới trướng hồ ly tinh.
Ồ không, bảy hồ ly tinh.
Một vị hương tiêu ngọc vẫn, về phần Bạch Cơ, nàng vẫn là đứa nhỏ.
Hứa Thất An lời lẽ chính nghĩa nói:
“Ta cùng quốc chủ chỉ là quan hệ đạo hữu bình thường, có nàng là đủ rồi.”
Dạ Cơ vẻ mặt tiếc nuối:
“Đáng tiếc, nếu không Hứa lang chàng cân nhắc chút nữa? Dạ Cơ biết, nhiều tỷ muội như vậy nếu làm của hồi môn tới đây, sẽ khiến người ngoài nói Hứa lang phong lưu háo sắc, không tốt đối với thanh danh của ngươi. Nhưng Dạ Cơ sẽ không để ý.”
Hứa lang lắc đầu:
“Không cần nói nữa.”
Dạ Cơ nhu thuận đáp một tiếng, nháy mắt cúi đầu, lộ ra nụ cười hài lòng.
Hương trà* trong phòng cũng theo kịp phòng Linh Nguyệt rồi... Hứa Thất An phê bình nàng một câu, thấy trời đã sáng, trầm giọng nói:
“Ta cần ra ngoài làm việc, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
...
Hứa phủ, nội sảnh.
Hứa Linh Nguyệt mặc quần áo hồng, mang theo đại nha hoàn bên người, bước sen uyển chuyển vào sảnh, nhìn chung quanh một phen, thấy mẫu thân đang đùa nghịch chậu hoa trên giá có đế cao.
Dì Mộ tỷ tỷ kết nghĩa của mẫu thân cũng ở bên cạnh, nói nhỏ cái gì.
Muội muội Hứa Linh m nhìn chằm chằm quýt đỏ cạnh cửa dùng để ngắm ngây người.
Lệ Na ký túc ngồi xổm bên một cây quýt đỏ khác ngây người.
Tẩu tử Lâm An mặc áo cao cổ tay áo hẹp, đang nói chuyện cùng bá mẫu Cơ Bạch Tình tới đây uống trà.
Hứa Linh Nguyệt nhỏ giọng nói:
“Mẹ, đại ca đâu?”
Thấy nữ quyến cả phòng nhìn qua (trừ Hứa Linh m), Hứa Linh Nguyệt vội giải thích:
“Đại ca bảo con hỗ trợ làm áo bào, con sáng tạo một loại hoa văn đám mây, muốn hỏi đại ca một chút có thích không, nhưng sáng sớm dậy đi trong phòng tìm đại ca, đại ca cũng không ở đó.”
“Hắn ra ngoài làm việc rồi.” Lâm An và Mộ Nam Chi trăm miệng một lời.
Nội sảnh yên tĩnh một phen, Cơ Bạch Tình vội cười nói:
“Đại ca cháu rất bận, có lẽ trời chưa sáng đã đi, Lâm An điện hạ, ta nói đúng không.”
Lâm An không có vẻ mặt gì “Vâng” một tiếng.