Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Công thức mới Tạo Giác của ta cũng kém một bước, nếu không thể nghiên cứu chế tạo ra Tạo Giác vượt qua bây giờ, công thức kia liền không có bất cứ ý nghĩa gì.”

“Luyện đan của ta còn kém một bước, lần này lại thất bại, ta tổng cộng thiệt hại đã vượt qua một ngàn lượng bạc...”

Lúc này, Tống Khanh từ trên bàn ngẩng đầu, thấy đám người đi vào phòng luyện đan.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó, vẻ mặt chậm rãi vặn vẹo, dần dần dữ tợn, hét lớn một tiếng: “Chung sư tỷ đến rồi!”

Toàn bộ phòng luyện đan lâm vào yên tĩnh, tiếp đó một mảng đại loạn.

“Dập lửa, mau dập lửa...”

“Lò đan này của ta lại phế rồi... Trời ơi.”

“Mau, dừng hết lại, dừng hết lại, phòng luyện đan không thể nổ, nơi này tất cả đều là thuốc súng bỏ đi...”

Các luyện kim thuật sư sắc mặt nhăn nhó, như là đang đánh trận, nhanh chóng xử lý việc trong tay.

Chỉ một lát, tất cả gió êm sóng lặng.

“Thế mà chưa nổ?”

“Thật là ngũ sư tỷ sao, có thể là người khác mạo danh thế thân hay không.”

Trong tiếng hoan hô của luyện kim thuật sư, Chung Ly cúi đầu, yên lặng đi ra, bóng lưng cô đơn lại đáng thương.

Đột nhiên, cánh tay của nàng bị người ta túm chặt, Chung Ly quay đầu lại, thấy Hứa Thất An vẻ mặt không vui, thầm oán nói: “Ngươi muốn đi đâu? Rời khỏi ta, ngươi không đi được chỗ nào hết, ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta, có ta ở đây, không có việc gì.”

Chung Ly bình tĩnh nhìn hắn một lúc, mắt giấu ở trong mái tóc tựa như sáng lên, dùng sức gật gật đầu, thuận theo nói: “Ừm.”

Bên kia, các luyện kim thuật sư thu thập xong tạp vật, gián đoạn thực nghiệm, sau đó nâng cằm nhìn về phía mọi người, trong ánh mắt đó tràn ngập đánh giá.

Trong lòng Lý Diệu Chân trầm xuống, cảm giác chuyến đi Ti Thiên Giám lần này, quá nửa phải bị đóng sập cửa vào mặt. Nhưng, có Hứa Thất An cùng Chung Ly, ít nhiều có thể nói chuyện.

Thuật sĩ Ti Thiên Giám quả nhiên cao ngạo... Mọi người vừa nghĩ như vậy, liền nghe thấy Hứa Thất An cau mày, dùng một loại giọng điệu vênh mặt hất hàm sai khiến nói:

“Tống sư huynh, nghe nói ngươi đã luyện ra một người? Bạn của ta muốn đi xem một chút.”

Ngu xuẩn! Đây là giọng điệu cầu người sao... Trong lòng Lý Diệu Chân mắng to.

Tô Tô lặng lẽ dậm chân, lo lắng nhíu mày.

Đột nhiên, tiếng cười to vang lên, quanh quẩn ở trong phòng luyện đan, Tống Khanh dang hai tay chào đón, nhiệt tình tựa như thấy anh em ruột thất lạc nhiều năm:

“Hứa công tử ngươi rốt cuộc đến rồi, về kinh mấy tháng, từng tới Ti Thiên Giám vô số lần, lại chỉ biết lêu lổng cùng Chung sư tỷ, hoàn toàn quên sự nghiệp luyện kim thuật vĩ đại.”

Luyện kim thuật sư khác ngạc nhiên lẫn vui mừng vây lên, trong miệng hưng phấn ồn ào:

“Hứa công tử, ngươi rốt cuộc đến rồi.”

“Rất nhiều luyện kim thuật chúng ta gần đây nghiên cứu phát triển đều kẹt ở bình cảnh, các sư huynh đệ ngày đêm thảo luận, chưa có đầu mối, kiễng chân chờ mong ngài đó.”

“Hứa công tử, van cầu ngươi, ngươi có thể rút thêm chút thời gian đến Ti Thiên Giám không, luyện kim thuật cần ngươi mà.”

“Hứa công tử, quyển tiếp theo sách bìa lam viết ra chưa? Chúng ta đợi tận nửa năm rồi.”

Đám đông ùa lên, Lý Diệu Chân bị xô đẩy không ngừng lui về phía sau, chỉ có thể mang vị trí nhường ra.

Cái này... Lý Diệu Chân vẻ mặt mờ mịt, nàng đánh giá đám luyện kim thuật sư, vẻ mặt cao ngạo không thấy nữa, đám áo trắng này khuôn mặt tràn đầy vui vẻ cùng kích động, vây quanh Hứa Thất An, mồm năm miệng mười, lải nhải không ngừng.

Từ trong ánh mắt bọn họ đó có thể thấy được, địa vị Hứa Thất An tựa như rất cao, mỗi người đều là sùng kính phát ra từ trong lòng, đặc biệt lúc đề cập sách bìa lam nào đó, tư thái hạ rất thấp.

Không biết có phải ảo giác hay không, Lý Diệu Chân có loại ảo giác bọn họ đang chờ đợi bố thí.

Quá hoang đường rồi, quá hoang đường rồi.

Thành viên còn lại của Thiên Địa hội trình độ kinh ngạc không yếu hơn Lý Diệu Chân, nhìn thấy một màn này, cho dù là Sở Nguyên Chẩn từng là người đọc sách, cũng lộ ra sự ngạc nhiên, vẻ mặt hơi đọng lại.

Hứa Ninh Yến là quân cờ của Giám chính, nhưng đây là chuyện giữ kín không nói ra, thuật sĩ Ti Thiên Giám không nên biết bí ẩn cỡ này, nói cách khác, các luyện kim thuật sư tôn kính Hứa Ninh Yến như thế, là nguyên nhân bản thân hắn?

Sách bìa lam là cái gì? Nghe ý trong lời nói của bọn hắn, luyện kim thuật của Hứa Ninh Yến, vậy mà so với Tống Khanh còn cường đại hơn? Ít nhất các luyện kim thuật sư chưa bày ra thái độ khiêm tốn hiếu học như vậy đối với Tống Khanh... Sở Nguyên Chẩn nắm bắt được một tia mấu chốt, lại như thế nào cũng không thể tiếp nhận lý do này.

Số 6 Hằng Viễn sớm biết Hứa Ninh Yến cùng Ti Thiên Giám giao tình không phải là cạn, thậm chí có thể mời Dương Thiên Huyễn tới chữa bệnh cho đứa nhỏ đáng thương kia, nhưng hắn chưa từng nghĩ mặt mũi Hứa Ninh Yến lớn như vậy.

Đây không phải giao tình không cạn, đây là đối với các luyện kim thuật sư gọi thì đến đuổi thì đi.

Tô Tô cũng ngẩn ra rồi, sững sờ nhìn Hứa Thất An bị vây ở giữa áo trắng, vừa rồi từ trong miệng Chung Ly biết được Tống Khanh coi trọng đối với tác phẩm của mình, trong lòng nàng là vạn phần uể oải, cho rằng chuyến đi Ti Thiên Giám lần này, là giỏ trúc múc nước công dã tràng.

Hứa Ninh Yến tuy có ngàn vạn mối liên hệ với Ti Thiên Giám, nhưng Tống Khanh là ngay cả đồng môn sư huynh đệ cũng không nể mặt, chưa chắc sẽ nể mặt hắn.

Nhưng sự thật là, Tống Khanh cùng một đám luyện kim thuật sư, thế mà lại nhiệt tình vô cùng đối với Hứa Thất An, thậm chí khiến Tô Tô cảm thấy, đây không phải là phản ứng của đám nam nhân thối kia khi nhìn thấy mình sao.

Hứa Thất An đè tay xuống, các luyện kim thuật sư nhất thời an tĩnh lại, ho khan một tiếng, nói:

“Sách bìa lam tạm thời chưa có, nhưng ta hướng các vị hứa hẹn, trước lúc cuối năm, tuyệt đối đưa tới cho các vị. Về sau có thời gian, ta cũng sẽ đến phòng luyện đan chơi nhiều hơn, thảo luận luyện kim thuật với mọi người.”

“Quá tốt rồi.”

Các thuật sĩ áo trắng hoan hô, sắc mặt hiện lên vui mừng, mặt chứa đầy nụ cười.

Chờ mọi người an tĩnh lại, Hứa Thất An nhìn về phía Tống Khanh: “Tống sư huynh, tác phẩm của ngươi...”

Tô Tô lập tức nhìn về phía Tống Khanh, mím cái miệng nhỏ nhắn, hai tay không tự giác siết thành nắm đấm.

Lý Diệu Chân đồng bộ nhìn qua, mang theo mong đợi.

Tống Khanh vỗ vỗ ngực, hào sảng cười to: “Ta sau khi luyện chế ra tác phẩm này, tiếc nuối lớn nhất chính là chưa được Hứa công tử đánh giá cùng chỉ điểm, hôm nay rốt cuộc được như nguyện.”

Thế mà... khiêm tốn như vậy?!

Cùng lúc Tô Tô thở phào ra, lại hiện lên cảm xúc khó có thể tin, nàng lặp đi lặp lại nhìn Hứa Thất An vài lần.

Về sau ai còn nói thuật sĩ Ti Thiên Giám cao ngạo, không coi ai ra gì, ta người đầu tiên không tin... Sở Nguyên Chẩn nói thầm.

Ở dưới Tống Khanh dẫn dắt, mọi người rời khỏi phòng luyện đan, xuyên qua hành lang khúc chiết, tới một gian phòng bí mật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK