Nữ tử mật thám gật đầu nói: “Ra tay ngăn chặn Thang Sơn Quân cùng Trát Nhĩ Mộc Cáp là Hứa Thất An, mà hắn tu vi chân thật đại khái là lục phẩm...”
Nàng mang sự tích gần đây của Hứa Thất An nói một lần, nói: “Căn cứ tổng bộ đầu Hình bộ nói, Hứa Thất An có thể đánh bại đệ tử kiệt xuất của hai tông Thiên Nhân, ỷ lại vào sách pháp thuật nho gia. Chử Tương Long đại khái là không ngờ hắn thế mà vẫn có trữ hàng.”
Nam tử mật thám giọng khàn khàn nói: “Không chỉ như vậy, ngoại vật luôn có lúc hao hết, mà tứ phẩm võ phu quá mức khó giết, kết cục cuối cùng vẫn như cũ là Hứa Thất An hết đạn cạn lương, cho nên Chử Tương Long lựa chọn vứt bỏ bọn họ.”
“Hợp lý.”
Nữ tử mật thám thở dài một tiếng, lo lắng nói: “Bây giờ như thế nào cho phải, vương phi rơi vào trong tay mọi rợ phương Bắc, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.”
Nam tử mật thám khẽ cười một tiếng: “Chưa tồi như vậy, xuất động bốn vị thủ lĩnh, cũng để bọn họ liên hợp phục kích vương phi, đám mọi rợ tất nhiên biết được chỗ đặc dị của vương phi.
“Như vậy, muốn đạt được vương phi nhất là ai?”
Nữ tử mật thám giật mình nói: “Vị thủ lĩnh kia của Thanh Nhan bộ.”
Đầu nam nhân giấu trong nón khẽ động, như đang gật đầu, nói: “Cho nên, bọn họ sẽ mang vương phi về phương Bắc trước, hoặc chia đều linh uẩn, hoặc được hứa hẹn lợi ích cực lớn, tóm lại, trước khi vị thủ lĩnh Thanh Nhan bộ kia tham dự, vương phi là an toàn.”
Nữ tử mật thám đồng ý cái nhìn của hắn, thử nói: “Vậy bây giờ, chỉ có thông báo Hoài Vương điện hạ, phong tỏa biên cảnh phương Bắc, ở cảnh nội Giang Châu cùng Sở Châu, toàn lực lùng bắt bốn người bọn Thang Sơn Quân, đoạt lại vương phi?”
Nam nhân chưa gật đầu, cũng không phản đối, nói: “Còn có cái gì muốn bổ sung không.”
“Có! Quan chủ sự Hứa Thất An chưa về kinh, mà là bí mật Bắc thượng, về phần đi đâu, Dương Nghiễn công bố không biết, nhưng ta cảm thấy bọn họ nhất định có phương thức liên lạc đặc thù.”
“Do đâu nhìn ra?” Nam tử mật thám hỏi lại.
“Hứa Thất An phụng mệnh điều tra vụ án tàn sát ba ngàn dặm, hắn sợ đắc tội Hoài Vương điện hạ, càng sợ bị giám thị, bởi vậy, mang sứ đoàn làm ngụy trang, âm thầm điều tra là lựa chọn chính xác. Một thiên tài xử án như thần, tâm tư tỉ mỉ, có ứng đối như vậy là bình thường, nếu không mới không hợp lý.”
Nữ tử mật thám tiếp tục nói: “Hơn nữa, quan hệ trong sứ đoàn không hợp, quan viên tam ti cùng Đả Canh Nhân không vừa mắt nhau, sứ đoàn với hắn mà nói, thật ra tác dụng không lớn, lưu lại ngược lại có thể chịu quan viên tam ti kiềm chế.”
Nam nhân sờ sờ cái cằm lộ ra màu xanh nhạt, đầu ngón tay chạm đến gốc râu cứng rắn, trầm ngâm nói: “Đừng xem nhẹ đám quan văn này, có lẽ là đang diễn trò.”
“Nhưng nếu ngươi biết Hứa Thất An từng ở ngoài ngọ môn ngăn văn võ bá quan, cũng làm thơ trào phúng bọn họ, ngươi sẽ không cho rằng như vậy.” Nữ tử mật thám nói.
Dừng một chút, nàng bổ sung nói: “Ngụy Uyên biết vương phi đi về phía Bắc, chuyện man tộc, có liên quan với hắn hay không?”
Nam nhân bật cười một tiếng: “Ngươi đừng hỏi ta, tâm tư Ngụy áo xanh, chúng ta đoán không ra. Nhưng không thể không phòng. Ừm, mang tranh Hứa Thất An rải ra ngoài, một khi phát hiện, giám thị nghiêm mật. Sứ đoàn bên kia, trọng điểm giám thị hành động của Dương Nghiễn. Về phần quan văn tam ti, xem mà làm đi.”
...
Sáng sớm hôm sau, vương phi đắp áo choàng của Hứa Thất An từ trong hang đá tỉnh lại, thấy Hứa Thất An ngồi xổm cửa hang, cầm một cái chậu đồng không biết từ nơi nào biến ra, cả người ngâm ở trong chậu.
Vương phi trong lòng còn tức, ôm đầu gối nhìn hắn lên cơn điên, nhìn một lần tới một khắc đồng hồ.
Sau đó, nam nhân này quay người đi, lặng lẽ ở trên mặt vuốt v e, hồi lâu sau mới quay sang.
“A!”
Vương phi hét lên một tiếng, như con thỏ kinh hãi cuộn mình về phía sau, trợn to đôi mắt linh động, chỉ vào hắn, run giọng nói: “Ngươi ngươi ngươi... Hứa Nhị lang?”
Gặp quỷ rồi à?
Nam nhân này nàng từng gặp, chính là Hứa Nhị lang đường đệ của Hứa Thất An, nhưng Hứa gia Nhị lang sao có thể xuất hiện ở đây?
“Ngạc nhiên...” Hứa Thất An đắc ý hừ hừ hai tiếng: “Đây là tuyệt kỹ đổi mặt của ta, cho dù là võ phu tu vi cao tới đâu, cũng nhìn không ra dịch dung của ta.”
Khi nói chuyện, hắn mang nước thuốc trong chậu đồng đổ hết.
“Ngươi biến thành đường đệ nhà ngươi làm chi?” Nghe được thanh âm quen thuộc, trong lòng vương phi nhất thời yên tâm, hồ nghi nhìn hắn.
Nữ nhân này thật sự không có đầu óc, có thể là một mình ở phủ Hoài Vương diễu võ dương oai quen rồi, không có ai đấu đá trong nhà với nàng, tựa như thẩm thẩm... Hứa Thất An tức giận nói:
“Ngươi có phải ngốc hay không? Ta có thể đeo mặt Hứa Thất An vào thành sao? Đây là ý thức phản trinh sát cơ bản nhất.”
Phản cái gì? Vương phi cũng chưa nghe hiểu, bĩu môi: “Ta đói rồi.”
“Cháo nấu xong rồi, bên ngoài có một con gà rừng vừa săn được, đi làm lông, rửa một phen, sau đó nướng.” Hứa Thất An dặn dò.
“Ừm!” Vương phi ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, nàng học được xử lý con mồi, cũng nướng chín, cả bộ lưu trình, cái này đương nhiên là yêu cầu của Hứa Thất An. Vương phi cũng đã quen bị hắn bắt nạt, dù sao bây giờ là người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.
Đương nhiên, vương phi cũng là nữ nhân xấu tính, nàng cũng không chính diện chống đối Hứa Thất An, thường thường lén lút trả thù.
Ví dụ như thừa dịp hắn tắm rửa, mang quần áo hắn giấu đi, để hắn ở trong nước vô năng cuồng nộ.
Lại ví dụ như mang phiến lá dính phâm chim bôi đến trên con mồi, sau đó nướng cho hắn ăn.
Gần đây nàng muốn nhổ nước bọt ở trên con mồi nướng xong.
Mỗi lần trả giá chính là ban đêm bị ép nghe hắn kể chuyện ma, buổi tối không dám ngủ, bị dọa thiếu chút nữa khóc lên. Hoặc chính là cả ngày không có cơm ăn, còn phải lặn lội đường xa.
Buổi tối ngủ, nước miếng liền từ trong miệng chảy xuống.
Mất cả buổi, gà nướng xong, nhổ nước bọt một lúc lâu vương phi cười âm hiểm một tiếng, mang gà nướng xong đặt ở một bên, quay đầu hướng hang đá hô:
“Gà nướng xong rồi, ta húp cháo.”
Hứa Thất An ăn thịt, vương phi húp cháo, đây là sự ăn ý hai người gần đây bồi dưỡng ra, chuẩn xác mà nói, là di chứng sau khi thương tổn lẫn nhau.
Hứa Thất An rất tức giận, cho nên không thích để nàng ăn thịt, vương phi cũng không thích hắn không cho mình ăn thịt, dùng sức trả thù.
Tuần hoàn ác tính.
Hứa Đại lang đeo khuôn mặt Hứa Nhị lang từ trong hang đá đi ra, ngồi ở bên lửa trại, nói: “Chúng ta hôm nay trước lúc hoàng hôn, có thể đến huyện Tam Hoàng.”