Mà tộc nhân trong bộ tộc thì rất nhanh bắt đầu hành động, triệu tập nhân viên, thu thập vật tư, hoảng mà không loạn chuẩn bị rút lui.
Siêu phàm cổ thú một khi xuất thế, nhất định phá hoại khắp nơi, ai cũng không thể cam đoan chiến trường sẽ chuyển dời đến nơi các bộ tộc sống hay không.
Tộc nhân bình thường bị cuốn vào trong siêu phàm chiến, chết một lần chính là một mảng lớn.
...
Có chút nhớ nữ nhân... Còn nhớ con ngựa cái nhỏ... Muốn luyện thi... Muốn ăn thạch tín... Muốn đánh nhau... Muốn tìm cái hố nấp đi... Hứa Thất An nhắm mắt thổ nạp, trong đầu hiện lên từng ý niệm.
Những ý niệm này ở một giây sau khi hiện lên, liền bị hắn trấn áp hết thảy.
Ý niệm càng thêm mãnh liệt, ý nghĩa Thất Tuyệt Cổ tấn thăng càng tiếp cận thành công.
Lúc này, hình thể Thất Tuyệt Cổ tăng vọt, đã bao trùm nửa xương cột sống Hứa Thất An, bảy cái chân đốt của nó tựa như bảy cái xương sườn.
Thất Tuyệt Cổ trưởng thành kèm theo đau đớn xé rách thân thể, nhưng đối với nhất phẩm võ phu mà nói không tính là gì.
Hứa Thất An chú ý phía sau lưng đau đớn, không biết qua bao lâu, đau đớn biến mất.
Thất Tuyệt Cổ dừng hoàn thành sinh trưởng, tấn thăng.
Các loại năng lực của Thất Tuyệt Cổ siêu phàm cảnh nháy mắt truyền lại đến đầu óc Hứa Thất An.
Nhưng ngay tại lúc hắn thưởng thức kỹ năng sau tấn thăng, Thất Tuyệt Cổ vốn nên không có ý thức, chỉ có bản năng, đột nhiên sinh ra một ý chí mạnh mẽ đáng sợ.
Ý chí này mênh mông, làm người ta như đối mặt vực sâu, như đối mặt thần uy.
“Ngươi quả nhiên đến rồi, Cổ Thần!”
Khóe miệng Hứa Thất An cong lên, lộ ra nụ cười.
Ý chí đó không để ý tới hắn, tựa như thủy triều đánh vào thức hải, ý đồ đoạt xá, xâm chiếm thân thể nhất phẩm võ phu này.
Nhưng mặc kệ thủy triều hung mãnh như thế nào, càn quét thức hải từng lần, đều không thể lưu lại khí tức, thay đổi thức hải.
Bình thường đoạt xá, chỉ cần cắn nuốt nguyên thần trong thức hải có thể, nhưng nguyên thần nhất phẩm võ phu cũng không ở trong thức hải, mà là ở trong máu thịt, ở trong khí cơ, cắm đầu càn quét thức hải đương nhiên không thể đoạt xá.
Tựa như Thần Thù sau khi bị phân thây, nguyên thần cũng theo đó chia lìa, ẩn chứa ở trong cơ thể.
Sau khi thử nhiều lần thất bại, ý chí mạnh mẽ kia dừng ăn mòn, ngay sau đó, một thanh âm to lớn uy nghiêm quanh quẩn ở đầu óc Hứa Thất An:
“Ngươi là người nào, ta ở trong tương lai nhìn trộm được chưa từng thấy ngươi!”
Trong tương lai không có ta?!
Nghe được Cổ Thần thần niệm truyền âm, Hứa Thất An khó nén ngạc nhiên, thầm nhủ Đại Phụng Hứa ngân la cũng chưa từng nghe nói? Ngươi tên siêu phẩm này quả thực kiến thức nông cạn!
“Thiên Cổ chỉ có thể nhìn thấy một góc tương lai, có lẽ là ngươi chưa thấy ta mà thôi.”
Hứa Thất An dùng thần niệm đáp lại.
Lời là nói như vậy, nhưng hắn căn cứ câu này Cổ Thần lộ ra, phân tích ra ba loại khả năng:
Một: Hứa ngân la ở trước khi đại kiếp đến đã ngã xuống, cho nên trong tương lai Cổ Thần thấy không có hắn.
Hai: Có người che chắn sự tồn tại của hắn.
Tựa như Hứa Bình Phong dùng pháp khí giám chính đời đầu che lấp mưu tính của mình, khiến trong tương lai đương đại giám chính nhìn thấy, một trận chiến Thanh Châu là lão thắng, mà không phải lão bị phong ấn.
Nói đến chuyện này, Hứa Thất An có một điểm đáng ngờ chưa được nghiệm chứng:
Giám chính không thể đoán trước kết quả chiến sự Thanh Châu, vậy lão có thể đoán trước tương lai càng thêm xa xôi hay không? Nếu có thể, như vậy giám chính hoàn toàn có thể thông qua trong tương lai không có chính lão cái tình huống này, phân tích ra Thanh Châu là thời điểm lão lĩnh cặp lồng đựng cơm*.
(*): ý nghĩa là hết vai, chết, rời khỏi bộ phim. Hay gặp ở các diễn viên phụ tại trường quay của Trung Quốc, hết cảnh, hết vai, đến giờ sẽ lĩnh cơm, lĩnh lương.
Đối với việc này, hắn đoán là, giám chính nhìn thấy là một tương lai khác, trong tương lai đó, Hứa Bình Phong phản loạn lúc ở Thanh Châu đã bị bình định. Nhưng pháp khí giám chính đời đầu lưu lại đã thay đổi tương lai.
Đương nhiên, đề tài này quá mức triết học, Hứa ngân la thô bỉ khó có thể tìm hiểu thông thấu.
Ba: lúc Cổ Thần nhìn trộm tương lai, hắn còn chưa xuyên việt tới.
Cổ Thần chưa trả lời vấn đề của Hứa Thất An, cách một lát, thanh âm to lớn uy nghiêm tiếp tục nói:
“Tương lai lại một lần nữa thay đổi rồi.”
Lại? Hứa Thất An trầm ngâm một phen, hỏi:
“Tương lai ngươi nhìn thấy, đã từng thay đổi rất nhiều lần?”
Cho nên, tương lai không phải không thay đổi, hoặc là nói, cái gọi là thăm dò tương lai, nhìn thấy là một trong các loại hướng đi của tương lai... Trong lòng Hứa Thất An hiểu ra, hắn trước kia từng nghe một ý kiến, tương lai tựa như một cái cây to che trời, có rất rất nhiều cành cây. (chú 1)
Tồn tại số khả năng không đếm được.
Giám chính lúc trước ở Thanh Châu nhìn thấy tương lai, là một cành cây trong đó, mà sau khi pháp khí của giám chính đời đầu xuất hiện, tương lai liền hướng về phía một cành khác?
“Từ khi Đại Phụng lập nước bắt đầu, tương lai đã thay đổi hai lần, tính cả ngươi tồn tại, là ba lần.”
Cổ Thần thanh âm uy nghiêm to lớn, thản nhiên trả lời vấn đề, tựa như cũng không thèm giấu diếm.
“Hai lần trước, ngươi đã nhìn thấy gì?” Hứa Thất An nhân cơ hội vặt lông dê.
“Võ Tông tạo phản, đương đại giám chính xuất hiện...” Cổ Thần tạm dừng vài giây, giống như đang nhớ lại, nói:
“Trong tương lai vốn có, giám chính đời đầu sẽ sống mãi đến nay, sau đó thu Hứa Bình Phong làm đồ đệ, người sau vì tấn thăng Thiên Mệnh Sư, liên hợp Phật môn, g iết chết giám chính đời đầu để thay thế.”
... Trong đầu Hứa Thất An tất cả đều là hai chữ “mẹ nó”!
Qua một hồi lâu, hắn mới mang suy nghĩ hỗn loạn kiềm chế, bắt đầu nhấm nuốt tin tức Cổ Thần lộ ra.
“Nói cách khác, ở trong tương lai nguyên bản, Võ Tông phản loạn là không tồn tại, giám chính đời đầu chưa ngã xuống. Hứa Bình Phong vốn nên là đệ tử của đời đầu, mãi cho đến không lâu trước đây, mới liên hợp Phật môn đâm sau lưng sư phụ.
“Vận mệnh giám chính đời đầu chết bởi đồ đệ đâm sau lưng chưa thay đổi, nhưng tuyến thời gian đã thay đổi, sớm năm trăm năm, mặt khác, ở tương lai đó, Hứa Thất An là thật sự chết ở trong vụ án bạc thuế... Vì sao sẽ xuất hiện thay đổi như vậy?”
Trong đầu Hứa Thất An hiện lên hai chữ:
Giám chính!
“Cổ Thần, ở trong tương lai ngươi biết trước, giám chính có phải cũng không nên tồn tại hay không?” Hứa Thất An thần niệm truyền âm.