Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đại não Hứa Thất An vang “ầm”, như là một tiếng sét đánh vào trong đầu, ngay sau đó là đau đớn kịch liệt, đau đớn đến từ linh hồn.

Hắn ôm đầu, da mặt hung hăng run rẩy, kéo dài mười mấy giây, khổ sở mới tiêu tán.

“Pháp bảo nhận chủ là một bộ phận của chủ nhân, cưỡng ép đoạn tuyệt, giống như chặt cánh tay...” Kim Liên đạo trưởng mang mảnh vỡ Địa Thư số 3 thu lại, cười nói:

“Ngươi nếu tiếp tục mang theo nó, Hắc Liên vẫn như cũ có thể cảm ứng được. Cho nên, trong khoảng thời gian này do ta đến bảo quản trước, chờ sự tình chấm dứt, lại trả lại cho ngươi.”

Hứa Thất An trông mong nhìn mảnh vỡ Địa Thư bị Kim Liên đạo trưởng thu vào trong lòng, như là cải trắng nuôi mười tám năm bị con heo dũi, lo lắng nói:

“Đạo trưởng, ngươi nhất định phải bảo quản tốt, sau này nhất định phải trả lại cho ta nha.”

Kim Liên đạo trưởng cười ha ha nói: “Xem ra ngươi đối với Thiên Địa hội phi thường có cảm giác thuộc về.”

Hứa Thất An lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc nói: “Không, là vì trong mảnh vỡ Địa Thư có tiền lấy vợ của ta.”

Hơn nữa là tiền lấy vợ ×10...

...

Bên ngoài Nguyệt thị sơn trang.

Khu vực bị lửa đạn oanh tạc thành phế tích, mấy chục giang hồ hảo hán, đang giằng co cùng đệ tử Thiên Địa hội.

Nơi này vừa mới xảy ra giao tranh ngắn ngủi, đều có người bị thương, nhưng chưa dẫn tới chết người.

“Bọn tiểu đạo sĩ, cút ngay, các ông đây cầu là bảo vật, không muốn đả thương tính mạng người ta.”

“Đúng thế, còn dám cản đường các ông đây, đừng trách chúng ta không khách khí.”

Mấy chục nhân sĩ giang hồ phân tán xung quanh, vung binh khí, hùng hùng hổ hổ uy hiếp.

Các đệ tử Thiên Địa hội giằng co với họ, tay cầm phi kiếm, thước ngọc, chùy đồng, bố 轓 các loại pháp khí, nửa bước không lùi.

Một vị thiếu nữ trẻ tuổi giơ lên kiếm trong tay, nũng nịu nói: “Phi, một đám vô sỉ, mơ ước chí bảo Thiên Địa hội ta, cường thủ hào đoạt, nằm mơ.”

“Hừ!”

Trong tiếng hừ lạnh, một gã mập cao lớn lao ra, trong tay cầm hai cây chùy huyền thiết.

Thiếu nữ mặc đạo bào, mặt mày thanh tú không chút úy kỵ, nhẹ nhàng tung phi kiếm, tiếng xé gió bén nhọn vang lên.

“Đinh!”

Đốm lửa văng khắp nơi, tên mập nhẹ nhàng bâng quơ hất bay phi kiếm cười một tiếng dữ tợn, song chùy đập mạnh về phía thiếu nữ.

Nhưng hắn chưa thể nện xuống, một đôi tay nhỏ như sứ trắng chặn chùy sắt, là hai tay của nữ tử, cốt nhục cân xứng, tinh xảo nhỏ nhắn, kỳ quái là, đôi tay này ngăn trở chùy sắt, đã chưa truyền đến khí cơ dao động, lại chưa từng vang lên tiếng kim loại va chạm.

Chỉ dựa vào thân thể máu thịt, chống đỡ một đòn cường đại như thế?

Nhìn thấy một màn này, mặc kệ là đệ tử Thiên Địa hội, hay là giang hồ hảo hán bên kia, đều cảm thấy không thể tưởng tượng.

Ra tay là một thiếu nữ xinh đẹp, mắt xanh thẳm thâm thúy, làn da màu tiểu mạch.

Đặc thù của người Nam Cương là rõ ràng như thế.

Gã to béo biến sắc, kinh nghiệm chiến đấu phong phú khiến hắn không cần tự hỏi, đã làm ra làm phán đoán chính xác, nhanh chóng bỏ cây chùy nặng huyền thiết, nhanh chóng lui về phía sau.

“Nam nhân Trung Nguyên các ngươi đều là tôm chân mềm sao, chơi món đồ chơi nhẹ như vậy?”

Trong tay Lệ Na xách hai cấy chùy, giống tiểu cô nương chơi búp bê vải, tung qua tung lại.

Bên kia, đám nhân sĩ giang hồ sững sờ nhìn một màn này, không thể khống chế sự chấn động trên mặt, không nói chiến lực, chỉ bằng phần sức lực này, đã nghiền áp tất cả bọn họ.

“Nam Cương cổ tộc, Lực Cổ bộ?”

Có người cau mày, không quá xác định nói thầm.

Con ngươi xanh thẳm của Lệ Na đảo qua mọi người, nhếch miệng, lộ ra răng khểnh, cười hì hì nói: “Trung Nguyên các ngươi có câu, đến mà không đáp lại là phi lễ.”

Trừ số ít mấy vị cao thủ, đám nhân sĩ giang hồ rùng mình, lặng yên nắm chặt binh khí.

“Rắc...”

Lệ Na một cước giẫm vỡ gạch, tựa như một mũi tên nỏ, bắn về phía đám người.

Nháy mắt người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết không ngừng, nàng một quyền đập ngã một hán tử, lực lượng lớn vô cùng, mà thân pháp lại nhanh nhẹn, thể thuật tinh thông.

Sau mười mấy hiệp, không ai có thể tranh phong.

Thật mạnh... Mắt các đệ tử Thiên Địa hội sáng lên, phấn chấn không thôi.

Bọn họ lúc trước tất cả sức chú ý ở trên người Lý Diệu Chân cùng Hứa Thất An còn có Sở Nguyên Chẩn, xem nhẹ vị tiểu cô nương ngoại tộc này, tưởng là góp mặt cho có, không ngờ lại cường đại như thế.

Thẳng đến một vị hán tử sứ côn đồng ra tay, mới vừa vặn ngăn chặn thế công của Lệ Na.

Mấy chục người lấy hán tử côn đồng cầm đầu, hình thành thế hợp vây, hơn nữa trong đám người có mấy hảo thủ dùng ám khí, thỉnh thoảng ném mấy chiêu ám khí góc độ xảo quyệt.

Nhiều mặt phối hợp, cuối cùng vãn hồi ưu thế.

Thừa dịp mấy đồng bạn cuốn lấy thiếu nữ ngoại tộc này, hán tử dùng côn đồng quát lớn một tiếng, xoay người, vung côn, tiếng xé gió thê lương.

Lệ Na giơ tay, lại một lần nữa lấy bàn tay cản vũ khí, nàng giơ chân đạp thẳng, mang hán tử đạp bay ra, đẫm máu không thôi.

“Lệ Na, đủ rồi.”

Lý Diệu Chân từ phía sau các đệ tử đi vòng ra, cao giọng ngăn lại.

Hai bên kịch liệt giao chiến nhất thời dừng tay.

Lệ Na tùy tay mang côn đồng vứt đi, sải đôi chân thon dài mạnh mẽ, xuyên qua mọi người, quay về bên cạnh Lý Diệu Chân.

“Ngươi, ngươi là Phi Yến nữ hiệp?!”

Một vị nhân sĩ giang hồ nhận ra Lý Diệu Chân.

Phi Yến nữ hiệp? Mọi người đánh giá Lý Diệu Chân, sắc mặt hơi thay đổi.

Thánh nữ Thiên tông đảo qua đám giang hồ thất phu này, hỏi: “Ai là đầu lĩnh?”

Nàng rất hiểu giang hồ, nếu gặp tình huống cần đoàn kết, các nhân sĩ giang hồ sẽ đề cử ra một vị có uy vọng nhất, hoặc có hiệp danh nhất làm thủ lĩnh lâm thời.

Có đôi khi, thanh danh cùng uy vọng thậm chí so với thực lực càng quan trọng hơn, thực lực có thể làm người ta kiêng kị, sợ hãi, chỉ có danh vọng mới có thể làm người ta thuyết phục.

Tráng hán đó ôm bụng, lảo đảo đi lên, ôm quyền nói: “Kiếm Châu Nam Hoài quận, Liễu Hổ. Cô nương thật sự là Phi Yến nữ hiệp?”

Chỉ là một đám tán tu thực lực không mạnh, không cần Hứa Thất An ra mặt, ta liền có thể xử lý... Lý Diệu Chân gật đầu, thản nhiên nói:

“Các vị, Cửu Sắc Liên Tử là chí bảo Địa tông, hôm nay kẻ địch vây quanh, thực lực các ngươi cũng không đủ để tranh đoạt. Tùy tiện tham dự, chỉ có chỉ còn đường chết, không bằng nể mặt ta, lui đi. Chớ nhúng tay việc này nữa.”

Cái này... Sắc mặt Liễu Hổ biến ảo không ngừng, danh hiệu Phi Yến nữ hiệp hắn là từng nghe, không những từng nghe, quả thực như sấm bên tai.

Vị thánh nữ Thiên tông này từ năm kia xuất đạo, du lịch giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, ở trên giang hồ rất có thanh danh, bạn bè vô số.

Nếu là đắc tội nàng, chỉ cần động nói chuyện, ta có thể bị người từng nhận ân huệ của nàng truy nã đối phó... Hạt sen tuy mê người, nhưng Phi Yến nữ hiệp nói không phải không có lý, lần này vốn chính là đến tìm cơ duyên, cơ duyên chưa đến không thể cưỡng cầu... Liễu Hổ sinh ý rút lui.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK