“Cho nên, Đại Phụng xuất binh, không phải giúp Thần tộc ta, mà là đang giúp mình. Thần tộc ta sinh sản gian nan, dân cư thấp, cho dù thỉnh thoảng quấy rầy biên quan, lại không có binh lực nam hạ, uy hiếp đối với Đại Phụng có hạn. Nhưng Vu thần giáo lại khác.”
Không có ai phản bác.
Học bá Hàn Lâm viện, học sinh Quốc Tử Giám, thậm chí chư công triều đình, thật ra đều tán thành đoạn lời này của hắn.
Vu thần giáo nắm giữ đông bắc, sản vật phong phú, đã có thể săn bắn, cũng có thể nông canh, mà văn minh nông canh, dân cư là phồn thịnh nhất.
Dân cư Vu thần giáo so sánh với Đại Phụng, kém quá xa, đó là bởi vì địa vực có hạn.
Nếu là bản đồ phương Bắc rơi vào trong tay Vu thần giáo, dời ra một bộ phận dân cư đi phương Bắc, nhiều nhất hai mươi năm, dân cư Vu thần giáo sẽ tăng gấp đôi, ít nhất gấp đôi.
Bùi Mãn Tây Lâu trầm giọng nói: “Đến lúc đó, hôm nay của Thần tộc ta, sẽ là Đại Phụng ngày sau.”
Hứa Tân Niên yên lặng đứng xem.
Đám ngu xuẩn này, bất tri bất giác bị đối phương nắm giữ chủ động, các ngươi muốn thảo luận, chẳng lẽ không nên là đòi lợi thế sao, sao thảo luận tới sự cần thiết của xuất binh, khẳng định cần xuất binh chứ, đây là điều không thể nghi ngờ... Ặc, thảo luận lợi thế hình như là chuyện phải làm trên bàn đàm phán, là chuyện của chư công, quả thật không nên đàm phán ở lúc này.
Trung tâm của buổi văn hội này, thật ra là Đại Phụng bên này phải mang hình tượng Bùi Mãn Tây Lâu đánh sập, mang sự làm màu của hắn đánh sập.
Nhưng hình thức không quá lạc quan, bản thân kẻ này giỏi tranh cãi, tài ăn nói lợi hại, lại chiếm cứ “đại nghĩa” phải xuất binh.
Hứa Tân Niên xoay chuyển ánh mắt, phát hiện rất nhiều võ tướng nóng lòng muốn thử, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lại nhíu mày lặng lẽ.
Coi như có tự mình hiểu lấy, đám võ tướng này mắng chửi người còn tạm được, biện luận? Cho dù bọn hắn có kinh nghiệm cầm quân phong phú, cũng nói không lại Bùi Mãn Tây Lâu, phi, võ phu thô bỉ...
“Chư công thời bình ở trên triều đường không phải mỏ nhọn sao, thái phó lúc đánh lòng bàn tay bản cung, không phải giỏi ăn nói sao, sao đều không nói lời nào.” Phiếu Phiếu lo âu nói.
“Thái phó làm sao có thể xuống sân, hắn là tiền bối đức cao vọng trọng, bối phận chênh lệch quá nhiều, cho dù thắng cũng không vẻ vang gì, người ta sẽ chỉ nói Đại Phụng ta lấy lớn bắt nạt nhỏ. Chư công cũng là đạo lý này, hơn nữa, nếu chư công xuống sân, ta dám cam đoan, Bùi Mãn Tây Lâu sẽ chủ động so đấu học vấn với bọn họ...”
Hoài Khánh hiếm thấy nói cả đống lời, giải thích cho muội muội ngu xuẩn:
“Học vấn của chư công, trừ mấy vị đại học sĩ, người khác đều đã hoang phế.”
Phiếu Phiếu mở to mắt, lẩm bẩm: “Vậy làm sao bây giờ? Tức chết người đi được.”
Học sinh Quốc Tử Giám sắc mặt trầm trọng, các học bá Hàn Lâm viện cũng như đối mặt đại địch, sắc mặt rất khó coi
Vương thủ phụ thở dài: “Bùi Mãn Tây Lâu tài hoa kinh diễm, thật sự làm người ta kinh ngạc.”
Quan viên trẻ tuổi của Hàn Lâm viện, khi vào sân tràn đầy tự tin, chênh lệch rõ ràng cùng tư thái bây giờ trầm mặc lại nghiêm túc.
Vương Tư Mộ liên tiếp nhìn về phía Hứa Nhị lang, chờ mong hắn có thể đứng ra biểu hiện.
Vương thủ phụ chú ý tới ánh mắt con gái, nói: “Nhị lang sao hôm nay im lặng như thế?”
Vương Tư Mộ nhíu mày.
Khi mọi người ở đây á khẩu, vất vả suy nghĩ đối sách, trên không Lô hồ hào quang chợt lóe, Trương Thận mặc nho bào, đội nho quan bỗng dưng xuất hiện.
Sau đó, hắn hướng tới mặt hồ hạ xuống.
Hào quang lại chợt lóe, Trương Thận liền xuất hiện ở trong mái che nắng, thần thái còn lưu lại một chút nghĩ mà sợ.
Hắn chém gió khẳng định là: Chỗ ta ở không phải thư viện Vân Lộc, ở Lô hồ. Cho nên thiếu chút nữa rơi xuống hồ... Trong lòng Hứa Thất An điên cuồng nói nhảm.
“Trương đại nho đến rồi.”
“Trương tiên sinh rốt cuộc đến rồi, ta đã biết Trương tiên sinh sẽ không vắng mặt.”
Các học sinh bên ngoài hoan hô lên, như trút được gánh nặng.
Chư công cười lên, người có giao tình với Trương Thận nhao nhao mở miệng: “Cẩn Ngôn huynh, ngươi tới rồi.”
Trương Thận không lạnh không nhạt gật đầu, sau đó thấy thái phó, vội vàng chắp tay: “Học sinh Trương Thận, ra mắt thái phó.”
Thái Phó “Ừm” một tiếng, khuôn mặt luôn căng cứng rốt cuộc có nụ cười: “Trương Cẩn Ngôn, người trẻ tuổi Bạch Thủ bộ này muốn hướng ngươi lãnh giáo binh pháp, ngươi chỉ điểm hắn đôi chút.”
Trong mái che nắng, không khí nhất thời dâng cao.
Trương Thận nhìn quanh một vòng, nhìn phía Bùi Mãn Tây Lâu tóc bạc như tuyết, nói: “Ngươi chính là Bùi Mãn Tây Lâu soạn ra 《 Bắc Trai đại điển 》?”
Bùi Mãn Tây Lâu lần đầu đứng dậy, chắp tay nói: “Học sinh ra mắt Trương tiên sinh.”
Trương Thận khoát tay: “Không cần khách sáo, ngươi cùng với ta đấu binh pháp một trận?”
Trong lều lập tức im lặng, mọi người kiễng chân chờ mong.
Hoàng Tiên Nhi hơi ngồi thẳng người lên, nheo mắt, chăm chú nhìn người đọc sách thư viện Vân Lộc.
Thiếu niên con ngươi dựng thẳng thu liễm khí chất cuồng ngạo, vị tứ phẩm cao thủ hệ thống nho gia này, là “kẻ địch” của Bùi Mãn đại huynh lần văn hội này, hắn tuy khinh thường người đọc sách, nhưng người đọc sách thư viện Vân Lộc thì không ở trong phạm vi khinh bỉ.
Hệ thống nho gia cho dù xuống dốc nhiều năm, ảnh hưởng xây dựng vẫn còn.
“Đệ tử tài học nông cạn, muốn hướng tiên sinh thỉnh giáo.” Bùi Mãn Tây Lâu cười ôn hòa, như có định liệu trước.
Trương Thận trợn mắt:
“Ngươi đây không phải giở trò lưu manh sao, lão phu hơn hai mươi năm không lãnh binh, cũng sắp quên tư vị gối giáo chờ sáng rồi. Ta nói đi nói lại vẫn là một bộ đó hơn hai mươi năm, ngươi luận binh pháp cái gì với ta.
“Ngươi sao không luận binh pháp với Ngụy Uyên đi, lão tiểu tử này tọa trấn triều đình, cơ sở ngầm trải rộng thiên hạ, hai mươi năm bày mưu nghĩ kế chưa từng dừng lại, chỉ chờ có một ngày tích lũy dày bùng nổ mạnh.”
Bùi Mãn Tây Lâu cười nói: “Tiên sinh lời này, há chẳng phải cũng là giở trò lưu manh?”
Thiếu niên con ngươi dựng thẳng nhịn không được xen mồm, hừ lạnh nói: “Ngươi sao không bảo Bùi Mãn đại huynh đấu pháp cùng Giám chính đi.”
Lần này, Bùi Mãn Tây Lâu không răn dạy thiếu niên, cười hỏi:
“Vậy thì không lãnh giáo binh pháp nữa, thật ra học sinh đối với binh thư của tiên sinh ngưỡng mộ đã lâu, nghe nói tiên sinh tinh thông binh pháp, soạn 《 binh pháp lục sơ 》truyền lưu rộng rãi, ai cũng khen ngợi.
“Kẻ học sau bất tài, cũng soạn một quyển binh thư, sách này tốn thời gian mấy năm, chẳng những dung nhập binh pháp Trung Nguyên, cũng có kỵ binh binh pháp chi đạo của man tộc. Còn xin tiên sinh chỉ giáo.”
Nói xong, nhìn về phía thiếu niên con ngươi dựng thẳng ở cạnh.