“Bạt Kỷ, cẩn thận dưới chân!”
Ảnh Tử quát lớn.
Bạt Kỷ ngầm hiểu, hướng bên cạnh nhảy lên, bởi vì có vết xe đổ của Thuần Yên, hắn không dám ngự không.
Hứa Thất An quả nhiên từ trong cái bóng của hắn chui ra.
Bạt Kỷ không chút hoang mang từ trong túi da thú nhỏ bên hông lấy ra một viên thuốc màu đen, nhét vào trong miệng, nuốt chửng vào.
Ngoài thân hắn nhất thời toát ra hắc quang.
“Bốp!”
Hai bàn tay Bạt Kỷ vỗ vào nhau, kèm theo tiếng vang, là từng đợt khói đen mắt thường có thể thấy được.
Khói đen nhanh chóng nuốt sống Hứa Thất An, tựa như giòi trong xương bám vào tầng ngoài làn da hắn, ngay sau đó, cảm giác đau đớn truyền đến.
Quả nhiên, phun nọc độc cự ly xa cùng độc tiếp xúc gần, cấp bậc hoàn toàn khác... Trong lòng Hứa Thất An nói thầm một tiếng, độc của Bạt Kỷ cao hơn hắn một tầng, hắn không thể dùng độc thể tiêu hóa.
Muốn mang ta bức lui? Vòng lửa sau đầu Hứa Thất An nổ tung, khiến khói đen run rẩy như tấm màn, bốc hơi lên quá nửa, loãng đi vài phần.
Hắn há mồm phát ra rít gào không tiếng động, để cho Vưu Thi cùng “Ảnh Tử” phía sau chạy tới cứu viện thân thể cứng đờ.
Bắt lấy kẽ hở này, Hứa Thất An cố gắng chống đỡ khói đen kịch độc, hai ba bước chạy vội tới trước mặt Bạt Kỷ, tay chân cùng sử dụng, các khớp nối của cơ thể hóa thành vũ khí.
Bốp bốp bốp...
Vật lộn kéo dài không đến ba giây, Bạt Kỷ liền bị xé đứt hai cánh tay, hai chân.
Mà Hứa Thất An trả giá là nửa người hóa thành màu tím đen, thể phách Kim Cương bị độc tố ăn mòn, sinh ra mê muội nghiêm trọng, cũng kèm theo nôn mửa.
Đổi thành thủ lĩnh khác ngoại trừ Long Đồ, tứ chi bị bạo lực giật đứt, đó là bán phế.
Nhưng độc thể khác, độc thể có được năng lực tái sinh khác loại.
Sau khi tạm thời phế Bạt Kỷ, thì chỉ còn lại có Ám Cổ Ảnh Tử cùng Vưu Thi thao túng hành thi, đến một bước này, đã phi thường đơn giản.
Có được thân thể Kim Cương, võ phu bất tử chi thể, cùng với thủ đoạn Thất Tuyệt Cổ, Hứa Thất An cho dù không dùng Phù Đồ bảo tháp, đối phó một hành thi tam phẩm cảnh, một Ám Cổ sư am hiểu ám sát.
Cục diện như thế nào, không cần nói cũng biết.
Bóng tối vô biên vô hạn bao phủ Vưu Thi lần nữa, Hứa Thất An thi triển Mông Tế đối với hắn.
Cùng lúc, ngũ cảm lục thức của Hứa Thất An cũng bị “Ảnh Tử” che chắn.
Hắn nhìn không thấy nghe không được vị trí của Vưu Thi, nhưng Vưu Thi cũng không phân biệt ra phương vị của hắn.
Vù!
Một ánh đao màu vàng đậm từ trong lòng hắn lao ra, vòng quanh hành thi liên tiếp bổ chém, phát ra tiếng vang thanh thúy “keng keng keng”.
Hắn mượn dùng Thái Bình Đao chỉ dẫn, nắm bắt vị trí của Vưu Thi.
Cuồng Bạo!
Cơ bắp phồng lên từng khối, thân hình ở nháy mắt bành trướng gần gấp đôi, Hứa Thất An nghe tiếng phân biệt vị trí, chiếm trước tiên cơ, như bão táp công kích trên thân thể hành thi.
Keng keng keng... Trong quá trình này, mi tâm hắn không ngừng bị “Ảnh Tử” đánh.
“Ảnh Tử” rất nhanh bỏ cuộc. Hắn dung nhập bóng ma, cuốn theo Loan Ngọc, Thuần Yên, Bạt Kỷ biến thành côn người rời khỏi, đi hướng chỗ Thiên Cổ Bà Bà.
Quyết định của hắn là sáng suốt, bởi vì hắn ý thức được, độ khó đánh thủng trán của Hứa Thất An, lớn hơn so với độ khó Hứa Thất An đánh phế hành thi.
“Phốc...”
Rốt cuộc, ở sau một cú đấm nào đó đánh xuống, đầu Vưu Thi nổ thành mảnh vỡ, óc xám trắng bắn tung tóe khắp nơi.
“Ảnh Tử” cuốn ba vị thủ lĩnh, thi triển bước nhảy bóng ma quay về bên người Thiên Cổ Bà Bà, hắn không như mọi khi nấp vào trong cái bóng, sắc mặt tái nhợt nói:
“Bà bà, chúng ta thua rồi.”
Trong giọng nói có không cam lòng cùng mờ mịt.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không thể tiếp nhận sự thật chiến bại.
Lấy thực lực năm người bọn họ, có thể dễ dàng giết chết tam phẩm bất cứ hệ thống nào, cho dù võ phu da dày thịt béo, cũng nhiều nhất là tốn thời gian dài một chút.
Mà bảy thủ lĩnh bộ tộc liên thủ, nhị phẩm võ phu cũng phải nuốt hận.
Nhưng sự thật là, bọn họ bị một võ phu tam phẩm trẻ tuổi dễ dàng đánh bại, quả thật là dễ dàng đánh bại, bởi vì người trẻ tuổi căn bản chưa chịu thương tổn nghiêm trọng.
Thương thế bọn họ gây ra ở trên thân người trẻ tuổi, đối với Siêu Phàm võ phu mà nói, không cần bao lâu liền có thể khôi phục.
“Ứng đối như thế nào?”
Ảnh Tử vừa nói, vừa nhìn về phía Long Đồ cách đó không xa.
Long Đồ niệm giao tình với đối phương khoanh tay đứng nhìn, trước mắt muốn bình ổn lửa giận của Hứa Thất An, để hắn từ bỏ việc đuổi tận giết tuyệt, chỉ có thể dựa vào Lực Cổ bộ.
Thiên Cổ Bà Bà chưa trả lời hắn, đi đến bên người Bạt Kỷ, từ trong túi tùy thân của hắn lấy ra mấy ống trúc, nhổ nút gỗ miệng ống trúc, mang viên thuốc độc màu tím bên trong đưa vào trong miệng Bạt Kỷ.
Bạt Kỷ tham lam nuốt viên thuốc độc, dần dần, sắc mặt hắn hiện ra màu tím đậm, cả người tựa như một củ khoai tím.
Ngay sau đó, một màn thần kỳ xảy ra, vết thương cánh tay, gốc đùi bị Hứa Thất An giật đứt, máu thịt màu tím bắt đầu mấp máy, sinh trưởng. Không bao lâu, hai tay hai chân của hắn liền khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng màu da Bạt Kỷ vẫn giữ màu tím đen như cũ.
Độc Cổ sư tu thành độc thể, có được bất diệt chi thể tương tự võ phu, bản chất lại là khác nhau.
Chữa trị thân thể tàn phá cần lượng lớn độc tố, sau đó, độc tính của độc thể sẽ biến thành đơn nhất, khi chữa trị dùng là độc gì, độc thể sẽ biến thành độc đó.
Đối với Độc Cổ sư mà nói, cái này tương đương với thực lực tụt xuống hẳn, cần một đoạn thời gian rất dài thu lấy độc vật khác mới có thể khôi phục.
“Mang độc trong cơ thể Loan Ngọc rút ra.”
Thiên Cổ Bà Bà nói.
Bạt Kỷ gật gật đầu, thậm chí cầu còn không được, hắn bây giờ cần gấp bổ sung độc tố.
Đi đến trước mặt Loan Ngọc xinh đẹp, Bạt Kỷ dùng sức hít một hơi, chỉ nháy mắt, trong miệng mũi Loan Ngọc bay ra từng làn khói độc màu xanh đen, bị Bạt Kỷ hấp thu.
Mắt Bạt Kỷ sáng lên, ngạc nhiên nói:
“Thi độc thật thuần khiết, so với toàn bộ thi độc của Thi Cổ bộ cộng lại còn thuần khiết hơn.”
Loan Ngọc “ưm” một tiếng thức tỉnh, sắc mặt trắng bệch, xương sườn, xương cánh tay, xương ngực của nàng, hơn mười chỗ gãy xương, tuy là cường giả Siêu Phàm cảnh, sinh mệnh lực có thể lột xác, nhưng khẳng định không có khả năng nhanh chóng khôi phục giống Lực Cổ cùng võ phu.
Phản ứng đầu tiên của nàng là cố nén đau đớn, nhìn về phía người trẻ tuổi xa xa kia, trong mắt vừa kiêng kị vừa sợ hãi.
Thiên Cổ Bà Bà tiếp tục nói:
“Loan Ngọc, rút đi Tình Cổ trong cơ thể Thuần Yên.”