Hào quang chợt lóe, trong tay ông xuất hiện một quyển sách cũ kỹ, bìa sách viết: Đại Chu Thập Di!
... Hứa Thất An sững sờ nhìn một màn này, tuy đối với “chém gió” đại pháp của nho gia đã rất quen thuộc, nhưng mỗi lần nhìn thấy, luôn khiến trong lòng hắn sinh ra xúc động “võ đạo này không tu cũng được”, “Huấn luyện viên, ta muốn học nho thuật”.
Nam sợ vào nhầm nghề, Nhị thúc hại ta... Trong lòng hắn tiếc hận thở dài.
Từ trong tay Triệu Thủ tiếp nhận Đại Chu Thập Di, Hứa Thất An trầm ngâm nói: “Ta có thể mang đi không?”
Triệu Thủ: “Không được!”
Từ chối thật dứt khoát... Hứa Thất An cúi đầu lật xem, thị lực hắn bây giờ, đọc nhanh như gió không nói chơi.
Quyển sách này đã tên 《 Đại Chu Thập Di 》, như vậy thứ ghi lại bên trong, thật ra là một loại bổ sung đối với chính sử. Bên trong ghi lại đều là chuyện nhìn qua rất giống dã sử, nhưng thật sự xảy ra.
Ví dụ như tiên lại Lý Mộ lừng lẫy nổi danh trong lịch sử Đại Chu, trên sách sử nói người này phong lưu thành tánh, hồng nhan tri kỷ vô số, thật ra trong một đám hồng nhan của hắn có một vị hồ yêu, là tộc nhân nam yêu nhất mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Những thứ này là bí ẩn trên chính sử sẽ không ghi lại.
Giống á thánh thư viện Vân Lộc chỉ hươu bảo ngựa, vị Lý Mộ này đúng là nhân tài đổng hồ chi bút (những người sau này đối xử một cách công bằng và khách quan, không ảnh hưởng bởi yêu ghét)... Hứa Thất An âm thầm gật đầu, tiếp tục lật xem.
Rốt cuộc, hắn lật đến một phần nghi chép có thể xưng là thần thoại dân gian.
Đại Chu thời Long Đức, phía nam có một tòa Vạn Hoa Cốc, trong khe kỳ hoa khoe sắc, nở suốt bốn mùa. Tương truyền trong thung lũng có một vị Hoa Thần đất thiêng nảy sinh hiền tài.
Hoa Thần chính là hoa tiên sinh ra linh trí, biến ảo hình người, tập hợp thiên địa linh khí. Ai nếu có thể được linh uẩn của Hoa Thần, liền có thể thay da đổi thịt, trường sinh bất lão.
Long Đức Đế sau khi nghe nói, liền phái người nam hạ tìm kiếm, cuối cùng mười ba năm, rốt cuộc tìm được Vạn Hoa Cốc, tìm được vị Hoa Thần đất thiêng nảy sinh hiền tài kia.
Đại quân bao vây Vạn Hoa Cốc, bức bách Hoa Thần vào cung, Hoa Thần không muốn, đưa tới sấm sét tự hủy, trước khi chết nguyền rủa: Đại Chu ba trăm năm sau vong.
Quả nhiên, ba trăm năm sau, khí số Đại Chu đi đến cuối.
Cuối câu chuyện, ghi lại một bài thơ:
Xuất thế kinh hồn áp chúng phương,
Ung dung khuynh tẫn mộc hi dương.
Vạn chúng thôi sùng thành quốc sắc,
Hồn hệ nhân gian nhạ đế vương.
Hứa Thất An mặt không biểu cảm khép lại quyển sách, trong lòng lại không bình tĩnh, thậm chí nổi sóng mãnh liệt.
“Bài thơ này không phải hình dung vương phi sao, con mẹ nó, vương phi chính là Hoa Thần hơn chín trăm năm trước... Không, Hoa Thần chuyển thế?
“Thì ra bài thơ này viết là Hoa Thần ba trăm năm trước (900 năm mới đúng, vì Đại Phụng đã tồn tại được 600 năm), ta luôn cho rằng thơ này truyền lưu quá rộng, danh tiếng quá lớn, rước lấy Nguyên Cảnh Đế chú ý, cho nên nàng mới bị đưa vào cung.
“Khó trách, khó trách đều nói linh uẩn của vương phi là thứ tốt, thì ra còn có điển cố này, quả nhiên, đọc sách nhiều có lợi. Thay da đổi thịt là không thể nghi ngờ, trường sinh bất lão thì chưa chắc, bằng không Nguyên Cảnh Đế sao có khả năng mang vương phi chắp tay tặng cho Trấn Bắc vương.
“Tiên tử trong hoa, không hổ là Đại Phụng đệ nhất mỹ nhân, sức quyến rũ vô song. Hắc, cũng là nữ nhân đáng thương.”
Hứa Thất An mang sách trả lại cho Triệu Thủ, hỏi: “Bài thơ này là Tiền Chung đại nho làm?”
Triệu Thủ lắc đầu: “Cũng không phải.”
Ồ, Tiền Chung đại nho cũng chỉ là người ghi lại, vậy ta liền không có nghi vấn nữa, bằng không, lão hòa thượng chủ trì nói ra bí ẩn thân thế vương phi làm sao biết bài thơ này liền thành lỗ hổng logic... Hứa Thất An nói nhảm trong lòng.
Chuyện phiếm với viện trưởng Triệu Thủ, vành tai Hứa Thất An đột nhiên khẽ động, quay đầu nhìn về phía ngoài lâu xá.
Chỉ thấy ba vị đại nho dắt tay nhau mà đến, ánh mắt nhìn quanh, thấy Hứa Thất An liền lộ ra nét kinh ngạc vui mừng.
“Không hổ là đệ tử ba chúng ta dạy dỗ, chợ bán thức ăn chém hai tên giặc, lấy sức một người vãn hồi đại cục, vui buồn lẫn lộn nha.”
Ba vị đại nho vui vẻ khen ngợi, tiếp theo, bọn họ dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía viện trưởng: “Ninh Yến từ khi nào thành đệ tử của viện trưởng? Ninh Yến, viện trưởng có từng yêu cầu ngươi làm thơ?”
Nói xong, bọn họ dùng ánh mắt “Ngươi chính là tham thơ của hắn, đừng giảo biện đây là sự thật” nội hàm Triệu Thủ.
Triệu Thủ hừ lạnh nói: “Ta lại có thể nào giống các ngươi, người đọc sách ba bất hủ, lập đức, công, ngôn mới là chính đạo huy hoàng. Gửi hy vọng vào thi từ, chính là bàng môn tả đạo.”
Ngươi không tranh thi từ với chúng ta là được... Ba vị đại nho nhẹ nhàng thở ra, Trương Thận giọng điệu thoải mái phản bác:
“Ba ngàn đại đạo trăm sông đổ về một biển, thi từ làm sao không phải côi bảo của văn hóa? Theo ý ta, viện trưởng ngược lại là chấp niệm quá nặng.”
Triệu Thủ khoát tay: “Lười tranh cãi với các ngươi.”
Ông quay sang nhìn về phía Hứa Thất An, nói: “Chủ yếu là Dương Cung châu ngọc ở phía trước, làm bọn họ hâm mộ hơn nữa ghen tị, thật ra thư viện Vân Lộc đối với ngươi là lòng có thiện ý, không quan hệ với thi từ.”
Nhìn ba vị đại nho một cái, cười ha ha nói: “Ít nhất lão phu sẽ không giống bọn họ.”
Ông cần thiết hướng Hứa Thất An làm sáng tỏ chuyện này, nếu không thì tỏ ra thư viện Vân Lộc như ôm mục đích, luôn muốn thơm lây thi từ của hắn.
Nói thật, hành vi của đám người Trương Thận, thật sự có nhục hình tượng thư viện Vân Lộc.
Hứa Thất An gật gật đầu.
Bản thân hắn thật ra không sao cả, dù sao thi từ là kiếp trước đạo văn, không phải là hắn làm, làm một kẻ xuyên việt không có căn cơ, có thể sử dụng thi từ mở rộng mối quan hệ, đổi lấy ích lợi, tự nhiên không thể bỏ qua.
Ba người bọn Trương Thận không để ý tới viện trưởng trào phúng, nóng bỏng nhìn về phía Hứa Thất An, hỏi:
“Ngươi cũng rất lâu chưa làm thơ rồi, gần đây xảy ra việc lớn cỡ đó, có cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thi hứng dâng trào hay không? Mấy người bọn vi sư có thể giúp ngươi trau chuốt một chút.”
Ba vị đại nho nóng bỏng nhìn Hứa Thất An.
Viện trưởng Triệu Thủ chưa nói gì, nhưng cũng cảm thấy rất hứng thú, tập trung nhìn tới.
Vân Lộc thư viện chẳng những giúp ta bảo vệ người nhà, viện trưởng càng trực tiếp tay cầm khắc đao, ở triều đường uy hiếp Nguyên Cảnh Đế, tuy cái này hợp lý niệm nho gia, không phải là đơn thuần bán nhân tình cho ta, nhưng phần ân tình này ta là phải nhớ...
Ừm, không ngại chém bài thơ cho bọn họ, cũng không tiện chơi bọn họ miễn phí hết đêm này tới đêm khác... Nghĩ đến đây, Hứa Thất An trầm ngâm nói:
“Quả thật nghĩ đến một bài thơ.”
Đúng, là nghĩ đến (ở đây dùng chữ ‘tưởng đáo’ vừa mang nghĩa nhớ tới, vừa mang nghĩa nghĩ ra, nghĩ đến) một bài thơ, ta chỉ là công nhân khuân vác thi từ. Hắn ở trong lòng bổ sung.