Mục lục
Đại Phụng Đả Canh Nhân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thất An tiếp tục nói: “Nàng là người ngoài cuộc, hắn không có khả năng có mưu đồ đối với ngươi, lại vẫn tìm ngươi xin giúp đỡ. Như vậy, động cơ của hắn rất rõ ràng, muốn mang chuyện Trấn Bắc vương giết cả thành lan truyền ra ngoài.

“Hắn chưa tiết lộ cho man tử, cái này ý nghĩa hắn không biết man tộc cũng đang mơ ước tinh huyết, đang ngăn cản Trấn Bắc vương tấn thăng. Bởi vậy có thể biết, hắn là kẻ bị hại bị cuốn vào trong đó, mà không phải người đánh cờ.

“Mặt khác, ham muốn sống của người này vẫn rất mạnh. Hắn càng cẩn thận, nói rõ càng muốn sống, nếu không không quan tâm phát tán ra ngoài, cũng có thể đạt tới mục đích, nhưng trả giá là bị thám tử của Trấn Bắc vương tìm tới tận nhà diệt khẩu.”

Đúng vậy, phân tích hợp tình hợp lý... Lý Diệu Chân vừa nghe vừa gật đầu:

“Cho nên, hắn cho rằng ta có thể hỗ trợ truyền tin tức. Hắn hẳn là từng có một lần thử, nhưng các nhân sĩ giang hồ giúp hắn truyền tin kia, đều bị người ta chặn giết ở xa ngoại ô kinh thành. Cũng chính là cái xác kia ta ở ven đường phát hiện.”

Chi tiết khớp rồi, điều này làm Lý Diệu Chân có loại cảm giác vui sướng gạt mây thấy trăng.

Sở Châu Bố chính sứ từ trong tai nạn diệt thành thoát đi, sau đó ẩn núp đi, âm thầm phái nhân sĩ giang hồ truyền tin tức, mang tin tức truyền về kinh thành.

Nhưng nhân sĩ giang hồ gặp đuổi giết, chết ở ngoài kinh thành, trong lúc vô ý bị mình gặp được.

Hứa Thất An vẹo cổ sờ sờ cằm, nói:

“Trịnh Hưng Hoài không dám viết công văn, có thể lý giải, bởi vì sẽ bị chặn lại. Không dám ở Sở Châu lan truyền, cái này cũng có thể lý giải. Sở Châu là địa bàn của Trấn Bắc vương, rất dễ dàng đưa tới họa sát thân.

“Ta không nghĩ ra là, vị hảo hán chết ở ven đường kia, rõ ràng sắp đến kinh thành rồi... Theo lý thuyết, nếu có thể thành công chạy trốn tới địa giới kinh thành, thì không khó vào thành. Thế lực kinh thành rắc rối phức tạp, không giống Sở Châu nơi nơi đều là mật thám cùng cấp dưới của Trấn Bắc vương.”

Lý Diệu Chân nói: “Cũng có khả năng là ôm cây đợi thỏ, bố trí mai phục trước ở phụ cận kinh thành.”

Hứa Thất An gật gật đầu, hắn nóng lòng nghỉ ngơi, chưa dây dưa đề tài này, đứng dậy đi về phía giường Lý Diệu Chân, nằm xuống thẳng tắp:

“Ta ngủ một lát, sau khi trời tối gọi ta.”

“Ngươi...” Lý Diệu Chân mở mồm mãi, muốn nói lại thôi.

Người này làm sao vậy, giường của nữ tử nói nằm liền nằm?

Thôi thôi, giang hồ nhi nữ không câu nệ tiểu tiết, để sau bảo tiểu nhị đổi đệm chăn... Nàng hít sâu một hơi, an ủi mình.

Quả nhiên nằm tương đối thoải mái, lấy thể chất ta bây giờ, chút đau mỏi lưng đó vốn nên khôi phục rất nhanh... Pháp thuật nho gia cắn trả hiệu quả thực đáng sợ... Ừm, mùi thơm này là thế nào, Lý Diệu Chân không giống nữ tử sẽ dùng son phấn, chẳng lẽ là qua hương của nữ tử* trong truyền thuyết?

(*: mùi thơm trinh nữ)

Sau khi qua phá, cũng chỉ có thể xưng là mùi thơm của cơ thể.

Hứa Thất An thu liễm tinh thần, để bản thân nhanh chóng đi vào giấc ngủ.

.....

Cùng hành lang, trong phòng cách mười mấy mét, Triệu Tấn ở trong lo âu vượt qua một ngày.

Trải qua khoảng thời gian này quan sát, cùng với thu thập được tình báo, hắn tin tưởng vị Phi Yến nữ hiệp ngang trời xuất hiện này trăm phần trăm là thật, điều này có thể thông qua hai điểm để nghiệm chứng.

Thứ nhất, man tộc vùng đất phía Bắc cướp bóc, kiêu ngạo càn rỡ, rất nhiều giang hồ du hiệp ùn ùn đến, trong bọn họ có người từng gặp Phi Yến nữ hiệp, hoặc từng nghe nói phi kiếm thương hiệu của nàng.

Thứ hai, Thiên Nhân Chi Tranh xảy ra ở kinh thành tuy vừa chấm dứt không lâu, nhưng đã sớm ấp ủ hơn một tháng, về thân phận chân thật của Phi Yến nữ hiệp, trên giang hồ sớm đã có định luận.

Nhưng hắn vẫn khó nén cảm xúc khẩn trương cùng lo âu, mình nói ra bí mật lớn, lại mãi không nhận được đáp lại chuẩn xác, khoảng thời gian đau khổ chờ đợi là giày vò nhất.

Lúc này, hắn thấy chén trà trên bàn đột nhiên đổ, dọa hắn nhảy dựng.

Quay đầu nhìn lại, vệt nước chảy xuôi, hình thành ba chữ: đến phòng ta.

Triệu Tấn lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên lẫn vui mừng, hắn vội vàng đứng dậy đi về phía cửa, lại ngừng lại, hít sâu một hơi, bình ổn nhịp tim cuồng loạn cùng cảm xúc khẩn trương.

Để bản thân cố gắng tỏ ra bình tĩnh.

Sau đó, hắn đã không áp chế bước chân, lại không tỏ ra sốt ruột, tự nhiên mà vậy đi hướng phòng Lý Diệu Chân, nhẹ nhàng gõ cửa phòng một lần.

Cửa phòng tự động mở.

Trong phòng rộng rãi sạch sẽ, Phi Yến nữ hiệp cùng tỳ nữ nghiêng nước nghiêng thành của nàng ngồi ở bên cạnh bàn, ánh nến ở khuôn mặt tuyệt đẹp của các nàng nhiễm lên màu vỏ quất ấm áp.

Triệu Tấn sớm đã quen sức quyến rũ của hai vị tuyệt sắc mỹ nhân, hắn tự động bỏ qua, ánh mắt ném ở giường phía sau hai vị nữ tử, nơi đó có một nam nhân nằm.

Đây... Hắn chính là đồng bạn trong miệng Phi Yến nữ hiệp? Có thể ngủ giường Phi Yến nữ hiệp, xem ra quan hệ không phải là cạn. Triệu Tấn kinh ngạc, sau đó thấy Lý Diệu Chân lấy lại tinh thần, hướng giường hô:

“Ngươi dậy cho ta, người tới rồi.”

Nam nhân giật giật, tựa như bị đánh thức, sau đó xoay phắt người ngồi dậy, nhìn về phía Triệu Tấn.

“Bịch bịch bịch...”

Triệu Tấn bị dọa liên tục lui về phía sau, người nọ nghiêng đầu, mắt lé, lạnh lùng nhìn hắn.

Mắt lé nhìn người thì thôi, lại còn vẹo đầu nhìn tới, đây là kiệt ngạo cỡ nào.

“Ngươi chính là Triệu Tấn?” Nam nhân vẹo cổ nói.

“Là, là ta...” Lúc này, Triệu Tấn nương ánh nến, thấy rõ mặt nam nhân, tuấn mỹ vô cùng, tựa như công tử hiếm có trên đời.

Như vậy xem ra, quả thật là trai tài gái sắc với Phi Yến nữ hiệp.

“Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi.” Nam nhân vẹo cổ trầm giọng nói.

Triệu Tấn gật gật đầu.

Thiếu niên lang tuấn mỹ vẹo cổ nhìn chằm chằm hắn một lát, hỏi: “Ngươi là làm sao phán đoán, hoặc xác nhận lời của Trịnh Hưng Hoài là nói thật?”

Lý Diệu Chân hơi động tâm, nếu Triệu Tấn chưa từng trải qua thảm án diệt thành, hắn là như thế nào phán đoán Trịnh Hưng Hoài nói thật hay giả? Nếu chỉ nghe lời nói của một phía Trịnh Hưng Hoài, vậy việc hôm nay, phải gác lại.

Triệu Tấn thấp giọng nói: “Ta có một người anh em kết nghĩa, làm việc ở phủ Trịnh Bố chính sứ, là hắn cùng một đám khách khanh hộ tống Trịnh Bố chính sứ thoát khỏi thành Sở Châu.”

Đại Phụng mang bản đồ phân chia mười ba châu, dưới châu có châu, quận, huyện. Sở Châu vốn ở trên chính thức xưng hô là “Sở châu”, sau lại đổi thành Sở Châu.

(Ở đây cần chú thích, chữ Châu ở đây có 2 chữ thể hiện: 洲 và 州. Chữ Châu có bộ Thủy – chữ trước, là đơn vị hành chính cao hơn)

Châu khác cũng thế.

Trịnh Bố chính sứ làm quan viên chủ quản dân sinh cùng chính vụ một châu, quyền cao chức trọng, trong phủ tự nhiên nuôi rất nhiều cao thủ.

Nếu người diệt thành không phải Trấn Bắc vương, Hứa Thất An cho rằng hắn may mắn thoát khỏi thành Sở Châu là hợp lý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK