Ngay sau đó, hình ảnh đầy đủ của tầng thứ nhất của bảo tháp hiện ra trong mắt hắn:
Đỉnh đầu Phật môn Bồ Tát, sâu trong sương mù, là một pháp tướng to lớn đen sì, hắn có mười hai đôi cánh tay, sau đầu thiêu đốt vòng lửa mãnh liệt, cái trán có một ấn ký lửa màu đen.
Mặt hắn lộ vẻ dữ tợn tà ác, làm bộ dạng giương nanh múa vuốt, lành lạnh quan sát Phật Đà, Bồ Tát cùng La Hán bên dưới, giống như đó là con mồi ngon lành nhất.
Hình ảnh chỉnh thể cảm giác tầng thứ rõ ràng, tầng dưới chót Phật khí uy nghiêm tường hòa, tầng trên âm trầm kh ủng bố như luyện ngục, hình thành chấn động thị giác cực kỳ mãnh liệt.
Nhịp tim Hứa Thất An đột nhiên nhanh hơn, tiếng “phốc phốc” ngay cả chính hắn cũng có thể nghe thấy.
Hắn liếc một cái liền nhận ra pháp tướng đen sì kia, là Thần Thù.
Lúc ở Sở Châu giết Trấn Bắc vương, Thần Thù lấy lực lượng Huyết Đan, thi triển bí pháp, từng hiện ra pháp tướng này.
“Bức tranh này đại biểu cho ý tứ gì? Thần Thù lấy Phật môn làm “thức ăn”? Thần Thù là kẻ địch của toàn bộ Phật môn? Hắn có thể uy hiếp đến Bồ Tát La Hán, thậm chí Phật Đà? Hắn ở sâu trong sương mù mơ ước toàn bộ Phật môn?”
Từng phán đoán bật ra ở trong lòng, mang theo thể nghiệm như run rẩy.
Lão hòa thượng phất tay, tán đi hình ảnh, chắp hai tay: “Hiểu chưa.”
... Hứa Thất An mở miệng ngập ngừng, có ý hỏi tiếp, nhưng như thế nào cũng không hỏi ra miệng được.
Tháp linh vẽ ở trên Phật bài một chữ “Vạn”, giao cho Hứa Thất An, nói:
“Cầm Phật bài, có thể bước đầu khống chế phù đồ bảo tháp, thí chủ có thể lựa chọn khống chế bảo tháp rời khỏi Lôi Châu, nhưng không được dùng bảo tháp thương tổn đệ tử cửa Phật.”
Ta có thể khống chế phù đồ bảo tháp? Hứa Thất An đang muốn đáp tạ, chợt nghe phía sau truyền đến Lý Thiếu Vân dò hỏi:
“Phát ngốc cái gì?”
Hắn bỗng bừng tỉnh, như là từ trong một giấc mơ dài tỉnh lại, trong tay căn bản không có vòng chân, cánh tay trái của Thần Thù cũng chưa sống lại, nếu không phải trong tay nắm Phật bài, hắn cũng hoài nghi mọi thứ trước đó đều là đang nằm mơ.
Hứa Thất An theo bản năng nhìn về phía lão hòa thượng tháp linh, lão vẫn sụp mí mắt ngồi xếp bằng, chắp hai tay, im lặng tựa như bức tượng.
“Không cần nhìn lão, lão chuyện gì cũng sẽ không quản, lại càng sẽ không giúp chúng ta.”
Lý Thiếu Vân theo ánh mắt hắn nhìn về phía lão hòa thượng: “Ta vừa rồi từng cầu lão, hy vọng lão có thể đưa chúng ta ra ngoài, nhưng bị từ chối. Mặt khác, hòa thượng này tính toán phi thường lợi hại.”
Tính toán rất lợi hại? Hòa thượng thế giới này cũng cần bằng cấp chính quy sao... Trong lòng Hứa Thất An nói đùa, lặng lẽ thu hồi Phật bài, hỏi:
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Lý Thiếu Vân trợn mắt, nói: “Trời sắp tối rồi, Tôn Huyền Cơ vẫn chưa thể giải quyết kẻ địch bên ngoài, chờ sáng sớm ngày mai, nếu chúng ta vẫn chưa thể đi ra ngoài, sẽ bị vây chết ở trong tháp. Mọi người rất sốt ruột, ngươi có biện pháp nào?”
Hứa Thất An lập tức nhìn về phía ngoài cửa sổ Phật tháp, sắc trời thanh minh, ánh chiều tà đã hoàn toàn chìm vào đường chân trời.
Bên ngoài một mảng im lặng, ngẫu nhiên vang lên vài tiếng pháo, làm người ta biết chiến đấu chưa dừng lại.
Các võ phu Lôi Châu trong tháp không còn sự thong dong bình tĩnh ban ngày, trở nên nôn nóng bất an.
Bởi vì bọn họ ý thức được Tôn Huyền Cơ tựa như cũng không thể ở trong hai vị tam phẩm cường giả trông coi cứu đi bọn họ, theo thời gian trôi, mọi người sẽ không thể tránh khỏi đi hướng “bại vong”.
“Đạn pháo tam phẩm thuật sĩ kia dùng hết rồi.”
“Nã pháo nã pháo, suốt ngày chỉ biết hướng hòa thượng nã pháo, không có thủ đoạn khác sao?”
“Quả nhiên, chiến lực của thuật sĩ căn bản không đáng tín nhiệm, nếu Hứa Ngân la ở đây, Hộ Pháp Kim Cương kia đã cút về rồi.”
“Đúng, Hứa Ngân la là trăm trận trăm thắng, quan trọng nhất, hắn là võ phu.”
Không khí lo âu ấp ủ, lên men ở trong đám người, không ít người hối hận đến vũng nước đục Tam Hoa tự.
Lúc này, Viên Nghĩa cùng Canh Nguyên Võ, còn có Liễu Vân đi tới, đô chỉ huy sứ hỏi:
“Các hạ có kế sách ứng đối nào?”
Hắn là tìm đến Hứa Thất An thương lượng, thật sự không được, có thể cân nhắc mang long khí trả lại cho Phật môn, lại có Tôn Huyền Cơ ra mặt quay vần, có lẽ có thể bảo đảm tính mạng bọn họ.
Đang châm chước mở miệng như thế nào, Viên Nghĩa liền nghe Từ Khiêm nói:
“Bây giờ mang bọn ngươi rời khỏi.”
Cái gì?!
Đám người Liễu Vân hoài nghi lỗ tai mình có vấn đề, giây tiếp theo, vừa kinh ngạc vừa mừng nhìn Từ Khiêm.
Cài dây an toàn... Hứa Thất An trêu một tiếng, mang khí cơ rót vào Phật bài, phân ra một luồng thần niệm đắm chìm trong Phật bài, hắn sau đó cảm giác bản thân cùng phù đồ bảo tháp có liên hệ nhất định.
Loại liên hệ này thấp hơn Thái Bình Đao, ở cấp bậc ngang nhau với mảnh vỡ Địa Thư.
Cái này ý nghĩa, hắn bây giờ tuy là chủ nhân của phù đồ bảo tháp, lại không phải chủ nhân thật sự.
Miêu tả hình tượng chút: Thái Bình Đao là con đẻ của hắn, mảnh vỡ Địa Thư cùng phù đồ bảo tháp là cha dượng hắn.
Lấy cấp bậc của Địa Thư cùng phù đồ bảo tháp, quả thật là cha dượng.
Hứa Thất An nắm chặt Phật bài, trầm giọng nói: “Khởi!”
.....
Ngoài phù đồ bảo tháp, Đông Phương tỷ muội cùng tăng nhân Tam Hoa tự, tốp năm tốp ba ngồi xếp bằng.
So sánh với ban ngày hỏa lực dày đặc, nay ngẫu nhiên vài lần hỏa pháo công kích, không đủ để tạo thành uy hiếp đối với bọn họ.
Nhưng cũng không dám rời khỏi phụ cận phù đồ bảo tháp, bởi vì mọi người đoán Tôn Huyền Cơ lúc này khẳng định vô năng cuồng nộ, nói không chừng sẽ lấy bọn họ xả giận, đại khai sát giới.
Hơn nữa, Tam Hoa tự ở trong những lượt lửa đạn, đã bị hủy hơn phân nửa, đại điện sụp xuống, hố bom vô số, chi chít vết thương.
Chủ trì Bàn Long của Tam Hoa tự niệm tụng Phật hiệu, cảm khái nói:
“Sống qua một đêm này, phù đồ bảo tháp sẽ đóng cửa, để cho đám tặc nhân kia chết ở phù đồ bảo tháp, coi như là một câu trả lời đối với Hằng m cùng các đồng môn chết đi.”
Các tăng nhân Tam Hoa tự đã vui vẻ lại thống hận.
Đông Phương Uyển Dung cười nói: “Chỉ là đô chỉ huy sứ Viên Nghĩa kia chết trong tháp, triều đình Đại Phụng nhất định hỏi trách, Phật môn phải làm tốt chuẩn bị thừa nhận lửa giận của triều đình.”
“Nữ thí chủ không cần châm ngòi thổi gió.”
Võ tăng Tịnh Duyên thản nhiên nói: “Đại Phụng suy yếu lâu ngày, từ lúc kinh sát tới nay, trước sau chết Trấn Bắc vương, hoàng đế, Ngụy Uyên, nhân vật trẻ tuổi thanh danh lên cao Hứa Thất An kia cũng bị phế rồi. Triều đình Đại Phụng lấy đâu ra lá gan hỏi trách?”
“Đúng vậy, Viên Nghĩa giựt giây nhân sĩ giang hồ Lôi Châu tấn công chùa ta, Phật môn còn muốn hỏi trách hắn.” Tăng nhân Tam Hoa tự khó chịu nói.