"Cái gì?!"
Phù Hương không bình tĩnh nổi nữa, trước ngực ầm ầm sóng dậy, nàng mày liễu dựng thẳng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thay quần áo, đi tới Thanh Trì viện."
....
Cẩm thính bố trí lịch sự tao nhã, Hứa Thất An nở nụ cười thưởng thức dung mạo của vũ hoa khôi.
Nàng mặc quần lụa mỏng màu vàng nhạt, rất vừa phải, không bảo thủ cũng không dễ dãi, con ngươi trong trẻo, cằm đầy đặn, nhờ hàng năm luyện múa, nàng có một loại tinh thần phấn chấn mà những cô gái khác trong Giáo Phường Ti không thể so sánh.
Ngoài ra, thân thể của nàng không tính là nóng bỏng, nhưng tỉ lệ vô cùng tốt, bộ ng.ực tuy thể tích không lớn, nhưng tuyệt đối xứng đáng với bốn chữ duyên dáng yêu kiều.
"Ta đã chú ý Hứa công tử một đoạn thời gian, đáng tiếc Hứa công tử mỗi lần đến Giáo Phường Ti, liền đi thẳng tiểu các Ảnh Mai." Minh Nghiễn nói bằng thanh âm mềm mại, giống như u oán lại giống như vui đùa, khóe miệng mỉm cười:
"Nhưng hôm nay ta đã bắt được cơ hội."
Hứa Thất An cười nói "Chỉ sợ đường đột tới làm giai nhân mất vui thôi", trong lòng thì tính toán, hoa khôi này cùng cấp bậc với Phù Hương, lúc trước giá trị của Phù Hương là ba mươi lượng bạc một đêm, vị này hẳn là cũng không khác biệt nhiều, còn chưa tính bạc chầu chay.
Mình hôm nay không mang nhiều bạc như vậy, vàng thì thật ra không ít, chỉ là nó không thể coi là tiền thường xuyên lưu thông.
Hai người hàn huyên vài câu, một thị nữ vội vã chạy vào, cúi đầu, "Nương tử, Phù Hương tới đây, chúng ta không ngăn được."
Minh Nghiễn nhíu mày một cái, sau đó cười dài nói: "Xem ra Phù Hương tình thâm nghĩa trọng với công tử, muốn độc chiếm."
Hứa Thất An cũng nhíu mày, những lời này vừa nhìn vào giống như khen tặng, nhưng tinh tế suy xét, thật ra là châm ngòi ly gián.
Bị một cô gái phong trần coi là độc chiếm, trong mắt nam nhân ở thời đại này không phải là chuyện đáng tự hào.
Hứa Thất An uống ngụm rượu, không cảm thấy không vui hoặc là phiền chán, nơi nào có người nơi đó có tranh đấu, các cô gái Giáo Phường Ti biểu hiện thủ đoạn của mình không phải thực bình thường sao.
Không mang chút thủ đoạn thì sao có thể sinh tồn tại loại địa phương này.
Nếu nói nơi nào tranh đấu kinh khủng nhất, chính trị vương triều cùng hậu cung Hoàng đế mới gọi là kinh khủng.
Nghĩ tới đây, Phù Hương đã mang nha hoàn vào trong, khuôn mặt lộ vẻ bình tĩnh, trong mắt lại lóe lên ánh sáng sắc bén, trong nháy mắt bước vào, mặt mày không chút dấu hiệu biến thành dịu dàng, tội nghiệp nói:
"Nghe nói Hứa lang đến chơi Giáo Phường Ti, ta cũng muốn tham gia náo nhiệt, cùng với Minh Nghiễn cô nương chung nhau hầu hạ."
Chiêu này rất lợi hại, đến Thanh Trì viện không phải để khởi binh hỏi tội, mà là muốn chơi threesome.
Vừa tuyên bố chủ quyền, gõ Minh Nghiễn hoa khôi một cái; vừa lấy được niềm vui của Hứa Thất An, thử hỏi người nam nhân nào không muốn đồng thời được hai vị hoa khôi hầu hạ.
Minh Nghiễn nở nụ cười nhiệt tình: "Sao có thể phiền toái tỷ tỷ cố ý tới đây, ta cùng Hứa công tử đang nói chuyện riêng tư, tỷ tỷ gần đây hơi có vẻ.... không biết xấu hổ đó."
Phù Hương tự động lựa chọn không nghe thấy gì, nâng theo làn váy, tự nhiên ngồi ở bên cạnh Hứa Thất An, cẩn thận rót rượu, bày đĩa rau, sửa sang lại sợi tóc tán loạn cho hắn.
"Hứa lang gần đây bận rộn.. công vụ sao?"
"Ừm." Hứa Thất An thấy hoa khôi dựa sát lại đây, thuận thế ôm lấy eo nhỏ.
"Đêm nào bỏ thời gian tới tiểu các Ảnh Mai, để ta mát xa cho ngươi, ấn từng huyệt vị một." Phù Hương dịu dàng nói.
Minh Nghiễn thầm nghiến răng, hận không thể lấy chổi đuổi nữ nhân thối này ra khỏi cửa, nàng chiếm món lợi lớn, trở thành danh kỹ nổi tiếng, cũng nên thấy đủ rồi.
Không có đạo lý gắt gao giữ nam nhân ở bên cạnh, không cho các tỷ muội trong Giáo Phường Ti được chia một chén canh.
Tiếng bước chân vội vàng truyền đến, là thị nữ lúc nãy, mặt nàng lộ vẻ cổ quái, nhìn Hứa Thất An, thấp giọng nói:
"Nương tử, vài vị hoa khôi đều đến đây...."
"Cái gì?" Minh Nghiễn cùng Phù Hương thất thanh kinh hô.
Tai Hứa Thất An chuyển động, nghe thấy được tiếng nói cười oanh oanh yến yến, qua một lát, một đám mỹ nữ chất lượng cao, trang điểm xinh đẹp, nhưng không có vẻ yêu diễm tiến vào.
Các nàng có người quyến rũ đa tình, có người nhiệt tình như lửa, có người hàm súc như tiểu thư khuê các, có người yếu đuối như em gái nhà bên.
Phong cách đủ loại, tổng cộng bảy người.
Nhưng mặc kệ dáng người hay là dung mạo, đều là mỹ nhân hàng đầu.
"Xin chào Hứa công tử!" Các hoa khôi đứng thành một hàng, hạ thấp người chào hỏi, tiếng nói dễ nghe êm tai.
Trong đầu Hứa Thất An chỉ có mấy chữ: Hostess club.
Trong lòng Phù Hương cùng Minh Nghiễn tức giận vô cùng, còn phải ra vẻ nhiệt tình chiêu đãi mấy hoa khôi.
Nơi này không chứa được nhiều người như vậy, Minh Nghiễn hoa khôi liền mời mọi người đến bên ngoài đại sảnh, để thị nữ bưng lên rượu ngon món ngon.
Chín vị hoa khôi thoải mái tự nhiên đàm tiếu, giống như thật sự là tỷ muội tốt, nhưng thường xuyên nhìn tới Hứa Thất An, bại lộ sự thật các nàng đang âm thầm phân cao thấp.
Đều là cáo già, ham mu.ốn thân thể Hứa Thất An, nhưng lại không biểu lộ ra. Vẫn duy trì khí độ thân phận hoa khôi nên có.
Nhưng Hứa Thất An ngửi được mùi thuốc súng vô hình như có như không, nhất là Phù Hương, khuôn mặt nhìn quanh, cũng toát ra một chút mạnh mẽ.
Làm sao vậy, lát nữa các ngươi muốn thử Cửu m Chân Kinh sao.... Đáng tiếc không có điện thoại, bằng không có thể gửi vào nhóm chat những người bạn thân để khoe khoang.... Hứa Thất An vừa mắt đi mày lại với các hoa khôi, vừa nghĩ linh tinh trong lòng.
Một hoa khôi rất có khí chất tài nữ đề nghị chơi tửu lệnh.
Rượu trôi qua ba đợt, biểu hiện của Hứa Thất An bình thường không có gì lạ, không ai nhận được câu thơ mới viết ra, điều này làm cho mấy hoa khôi vì hắn mà đến có chút thất vọng.
Vị hoa khôi tài nữ đề nghị chơi tửu lệnh cười nhẹ nói: "Các người có biết nửa bài thất ngôn "Túy hậu bất tại thiên tại thủy, mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà" không?"
Các hoa khôi lập tức sinh động hẳn lên, oanh oanh yến yến nói: "Tất nhiên là biết, nghe thật hay."
Phù Hương cười mở miệng: "Nghe nói là từ trong hoàng cung truyền ra."
Hoa khôi tài nữ hơi vuốt cằm, "Vậy ngươi có biết là thơ của ai không?"
Ánh mắt các hoa khôi sáng lên, cùng nhìn về phía nàng: "A Nhã biết?"
Hứa Thất An cúi đầu uống rượu.
Hoa khôi tài nữ lắc đầu: "Không biết, nhưng ta biết một chuyện khác mà trong Giáo Phường Ti không có ai biết...."
Nàng cố ý tạm dừng, chậm rãi uống rượu.
"Nói mau nói mau." Các hoa khôi thúc giục.
Phù Hương cũng bị hấp dẫn lực chú ý, ánh mắt trong suốt, khóe miệng không tự giác mỉm cười.
Hứa Thất An đã gặp vẻ mặt này, đời trước lúc bạn gái tán gẫu với bạn thân về cái túi xa xỉ, tư thế cũng tương tự.