Hứa Thất An truyền âm nói.
“Đúng lại như thế nào, vừa vào Phật môn, tứ đại giai không.”
A Tô La thản nhiên nói.
Vẻn vẹn thù giết cha... Nhìn thấy A Tô La như vậy, Hứa Thất An nhớ tới ngày đó nữ tử phong hoa tuyệt đại Bồ Tát Lưu Ly, từ Tây Vực đến kinh thành, lúc giúp Hứa Bình Phong bắt hắn từng nói.
Vừa vào Phật môn, tứ đại giai không!
Trong lòng hắn phát lạnh.
Nếu lúc trước thực để Lưu Ly Bồ Tát thành công, tình huống của hắn sẽ không tốt hơn so với A Tô La bao nhiêu.
“Boong boong...”
Ngón tay A Tô La bắn ra vuốt sắc tối đen, tỏa ra ánh sáng âm u, bóng người hắn theo đó biến mất, tựa như truyền tống, đột phá đến trước mặt Hứa Thất An.
Thật nhanh... Trong con ngươi Hứa Thất An chiếu ra gương mặt xấu xí của A Tô La, bản năng chiến đấu nhanh hơn tự hỏi, chém ra Thái Bình Đao.
“Phốc ~ “
Máu tươi màu vàng sẫm bắn tung tóe, tay cụt tính cả Thái Bình Đao cùng nhau rơi xuống.
Lực lượng Sát Tặc quả vị phối hợp thể phách Tu La của hắn, Kim Cương Thần Công hoàn toàn không chống đỡ được... Hứa Thất An hướng bên phải nhảy ra, chống một cánh tay, lộn một cú thật đẹp.
Trong quá trình, hắn vừa nhặt lên cái tay cụt, vừa phát động Ngọc Toái, mang thương thế trả cho A Tô La, cũng đánh gãy tiết tấu tiến công của gã.
Cánh tay phải đen sì của A Tô La xuất hiện một vết cào thấu xương, nhưng chưa thể xé rách cánh tay.
Gã dùng sức nắm tay, để cơ bắp cánh tay phải gồ lên, thương thế nháy mắt phục hồi như cũ.
Năng lực Ngọc Toái hạ xuống rồi, không đến 50%... Hứa Thất An lòng trầm xuống, sau đó dung nhập bóng ma.
Vị trí hắn vốn đứng thẳng, bóng người cao lớn của A Tô La đột ngột xuất hiện, nắm tay phải đánh ra, mục tiêu chính là đầu của Hứa Thất An.
Hứa Thất An xuất hiện ở cách mười mấy trượng, hướng phía bên phải chém ra Thái Bình Đao.
Đinh!
Đốm lửa bắn tung tóe, vừa vặn chém trúng ngực A Tô La đột nhiên xuất hiện.
Đồng thời, Hứa Thất An chém ra một đao dung nhập bóng ma lần nữa, biến mất không thấy.
Hắn xuất hiện ở phía dưới tháp phong ấn, đinh! Đốm lửa bắn tung tóe, Hứa Thất An lại một lần thi triển bước nhảy bóng ma biến mất.
Tây viện to lớn, hai người lấy một loại phương thức quỷ dị chiến đấu, khi thì xuất hiện ở đông, khi thì xuất hiện ở nam, có khi chỉ nghe thấy tiếng “Đinh”, thấy đốm lửa tung tóe, mà nhìn không thấy người.
Hứa Thất An cũng không phải võ phu thô bỉ, chỉ biết vùi đầu, nắm giữ Thất Tuyệt Cổ, hắn có được kỹ năng đủ hoa mỹ.
Trước lợi dụng pháp thuật “di tinh hoán đấu” che giấu khí tức, sau đó bằng vào bước nhảy bóng ma dây dưa, A Tô La không thể phán đoán hắn sẽ xuất hiện ở nơi nào, cho dù bằng vào tốc độ đáng sợ truy kích, cũng mãi không thể liệu địch tiên cơ, mãi chậm một nhịp.
Nhưng có khuyết điểm như vậy, hắn phải không ngừng nhảy, không ngừng nhảy, một khi chậm lại, ví dụ như nhân cơ hội phá hư tháp phong ấn, sẽ bị A Tô La bắt được.
Mà tháp phong ấn bao phủ sáu mươi tám thiền sư kết thành trận pháp, cho dù là hắn, cũng không cách nào dễ dàng phá hư.
“Ầm!”
Cột sáng chói mắt giáng xuống lần nữa, chiếu sáng lên Nam Pháp tự.
Tôn Huyền Cơ lần pháo kích thứ hai đến, nhưng mục tiêu không là A Tô La nữa, mà là tháp phong ấn.
Phành phành!
Rắc rắc!
Ánh sáng vàng bao phủ ở tầng ngoài tháp phong ấn lại loãng đi vài phần, mái ngói tan vỡ, thân tường rạn nứt, chịu phá hoại thật lớn.
Cột sáng sau đó biến mất, Tôn Huyền Cơ khống chế Phù Đồ bảo tháp lên không trung, tích tụ lực lượng, chuẩn bị lần đả kích tiếp theo.
Lúc này, thuộc tính tương khắc giữa hệ thống liền bày ra, đổi thành Vu Thần giáo Vũ Sư, hoặc là đạo môn Siêu Phàm ở đây, Tôn Huyền Cơ tuyệt đối không dám bay cao như vậy. Hai kẻ đó đều có năng lực triệu hồi sấm sét.
Nhưng hệ thống Phật môn thủ đoạn quỷ quyệt khó lường, lại cực ít có pháp thuật thao túng thiên địa lực.
“Có hai lần nữa thì có thể đánh vỡ tháp phong ấn...”
Hứa Thất An âm thầm phấn chấn.
Vốn nếu là bản thân Tôn sư huynh ra trận, phá vỡ trận pháp dễ như trở bàn tay, nhưng Tôn sư huynh hiển nhiên là kiêng kị A Tô La, không dám xuống dưới.
Truy đuổi chiến tiếp tục, thẳng đến lần thứ ba pháo kích chuẩn bị xong, miệng pháo phun ra cột sáng đường kính một mét, tấn công tháp phong ấn lần nữa.
Nam Pháp tự lại một lần bị ban ngày bao phủ.
Lúc này, Hứa Thất An phát hiện A Tô La không thấy đâu nữa.
Gã chưa truy kích Hứa Thất An.
Cùng lúc đó, A Tô La xuất hiện ở trên pháo đài, hắn tránh được trận pháp cảm ứng Tôn Huyền Cơ bố trí ở chung quanh, vô thanh vô tức xuất hiện ở trên pháo đài.
Lấy độ cao pháo đài, Siêu Phàm võ phu không thể làm được vô thanh vô tức giáng xuống, trời cao không thể so với mặt đất, có điểm mượn lực, võ phu có thể bằng vào sức bật đáng sợ, trong khoảng cách ngắn có thể so với truyền tống.
Trời cao không có điểm mượn lực, võ phu ngự không tốc độ chậm, động tĩnh lớn, không thể gạt được một vị tam phẩm thuật sĩ. Càng miễn bàn pháo đài phóng xạ ra trận pháp cảm ứng.
Nhưng có một chỗ, là trận pháp cảm ứng không thể bao trùm, là Tôn Huyền Cơ không thể nhận ra.
Đó chính là cột sáng nòng pháo bắn ra.
A Tô La ngược cột sáng, giết lên pháo đài.
Lúc này, làn da đen sì của hắn trải rộng vết cháy, bốc khói, tản mát ra mùi thịt nướng cháy khét.
Lúc này, gã cách Tôn Huyền Cơ, chỉ có không đến ba trượng.
Mà Tôn Huyền Cơ bây giờ, là bản thể, không phải con rối thế thân.
Tình huống chết chóc!
Bốp... A Tô La tung một cú đấm, giống như đạn pháo ra khỏi nòng, xé rách không khí.
Trên pháo đài sáng lên ánh sáng trận pháp, huyễn hóa ra phòng ngự đại trận dạng mai rùa. Nhưng ở trong một quyền bá đạo tuyệt luân của A Tô La, giống như sụp đổ thành vụn ánh sáng.
Kim Cương Thần Công của Hứa Thất An còn ngăn không được, huống chi vẻn vẹn trận pháp thủ hộ.
Ngay lúc này, một bóng người đột ngột xuất hiện ở trước mặt Tôn Huyền Cơ, hắn dang hai cánh tay, đón nhận nắm tay của A Tô La.
Hứa Thất An!
Nắm tay đen sì ở ngay sau đó xuyên qua ngực Hứa Thất An, mang trái tim hắn nháy mắt chấn thành thịt vụn.
Lúc này, Tôn Huyền Cơ rốt cuộc làm ra ứng đối, trong tay áo hắn trượt ra một khẩu súng cải tạo, bước ngang một bước từ phía sau Hứa Thất An lướt ra, nhắm ngay ngực A Tô La, bóp cò súng.
Trận văn khắc nổi trên khẩu súng nháy mắt sáng lên, một cái đinh màu vàng sẫm bắn nhanh đi.
Ở khoảnh khắc Tôn Huyền Cơ bóp cò súng, Hứa Thất An phát động Ngọc Toái, khiến ngực A Tô La sụp xuống ra vết thương máu thịt mơ hồ, phá vỡ thân thể không thể phá vỡ của gã.
“Phốc...”
Phong Ma Đinh xuyên qua ngực A Tô La.