Vương Tư Mộ chỉ cảm thấy đây là mẹ chồng đang cho mình cơ hội, là mang mình bồi dưỡng làm con dâu tương lai, nhất thời rất ân cần.
Sau khi dùng xong bữa trưa, Vương Tư Mộ quay về trong xe, như trút được gánh nặng, cảm giác tựa như đánh trận một hồi, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Thái hậu cùng mẹ chồng tương lai của ta đều không phải đèn cạn dầu, chỉ khổ ta, sinh tồn trong kẽ hở. Nhị Lang ơi, chàng khi nào về kinh? Vương Tư Mộ bỗng có chút nhớ vị hôn phu.
Đồng thời, nàng vô cùng bội phục mẹ chồng tương lai, rõ ràng lần đầu tiên vào cung, lần đầu tiên gặp thái hậu, thế mà có thể đanh mặt, nắm bắt tư thái như vậy, cho người ta cảm giác giống như nàng mới là thái hậu.
Phụ nhân bình thường, cho dù trong nhà đột nhiên phú quý, thân phận địa vị không thể so sánh với trước đây, nhưng bồi dưỡng phương diện tâm tính và khí chất, cũng không phải một sớm một chiều.
Mẹ chồng tương lai thật sự là kỳ lân chôn giấu nơi hoang dã...
Mệt chết ta rồi, mặt căng lên cũng sắp cứng ngắc rồi, Hứa Ninh Yến tên khốn kiếp này, thành thân còn phải liên lụy lão nương... Thẩm thẩm hận không thể lấy tay day mặt.
...
Ngự thư phòng.
Ngồi ở sau bàn lớn, phê duyệt xong tấu chương, Hoài Khánh trải ra một tờ giấy Tuyên Thành, nâng bút viết:
“Đạo tôn, Hương Hỏa Thần Đạo, Địa Thư, thuật sĩ, Giám chính, Thủ Môn Nhân...”
Trong đầu nàng mang những manh mối này đều xâu chuỗi lại.
Năm đó Đạo Tôn diệt Hương Hỏa Thần Đạo, thu thập thần ấn núi sông, mục đích của hắn không rõ, nhưng đã chứng thật có liên quan với Thủ Môn Nhân.
Một điểm này, là thông qua Giám chính đời đầu sáng lập hệ thống thuật sĩ suy luận ngược lại.
Hệ thống thuật sĩ rõ ràng là Hương Hỏa Thần Đạo kéo dài, hoặc chi nhánh, mà đương đại thuật sĩ nghi là Thủ Môn Nhân, điều này nói lên được cái gì?
Nói lên Hương Hỏa Thần Đạo năm đó rất có thể dính dáng tới Thủ Môn Nhân, Thủ Môn Nhân chính là phải từ trong Hương Hỏa Thần Đạo sinh ra.
Bởi vậy hành vi của Đạo Tôn liền hợp với logic.
Hứa Thất An ở trong Địa Thư đề cập ba vấn đề, đó là quan hệ nhân quả của chân tướng này.
“Nguyên thần Địa Tông kia của Đạo Tôn đã thành khí linh, như vậy Giám chính đời đầu và Đạo Tôn liền không có quan hệ, đời đầu hẳn là cơ duyên xảo hợp, đạt được truyền thừa của Hương Hỏa Thần Đạo. Hôm nay xem ra, con đường luyện chế Địa Thư của Đạo Tôn lúc trước, là sai lầm.
“Trái lại Giám chính đời đầu, đánh bậy đánh bạ, đi ra con đường Thủ Môn Nhân chính xác? Luôn cảm giác chỗ nào không đúng.”
Hoài Khánh trầm ngâm không nói, tích cực thúc đẩy đầu óc.
Nhưng bởi vì thành viên Thiên Địa Hội tính đến nay cũng không biết “Thủ Môn Nhân” là có ý tứ gì, tượng trưng cho cái gì, cho nên rất khó làm ra suy luận có hiệu quả.
Hoài Khánh giật mình, mang suy nghĩ phát tán thu trở về, trở về bản thân vấn đề —— Đạo Tôn!
“Căn cứ manh mối có trước, không khó suy đoán ra Đạo Tôn luôn thử cái gì, phân thân Địa Tông thử là Hương Hỏa Thần Đạo. hai phân thân Thiên Tông và Nhân Tông, thử là cái gì?
“Đúng rồi, lúc trước vị Đạo Tôn kia mang hậu duệ thần ma hết thảy đuổi ra khỏi Cửu Châu, là bản tôn, hay là một vị trong hai phân thân Thiên Nhân?
“Mặt khác, có Địa Tông phân thân này làm tham khảo, sự kiện đạo thủ Thiên Tông ly kỳ biến mất, chân tướng che giấu sau lưng, thật ra đã trồi lên mặt nước.”
Đây cũng là một sự thử của Đạo Tôn, nhưng tựa như đều xảy ra vấn đề.
Sau một lúc lâu, Hoài Khánh day day mi tâm, quyết định nói chuyện này cho Hứa Thất An, để hắn hao tổn tâm trí đi, trẫm mệt rồi...
Lúc này, một vị hoạn quan vội vàng đi vào, thấp giọng nói:
“Bệ hạ, chủ mẫu Hứa gia mới vừa đi chỗ thái hậu nương nương.”
Hoài Khánh thản nhiên nói:
“Biết rồi.”
Nàng tạm dừng một chút, nói:
“Đi Ti Thiên Giám một chuyến, mang nữ tử Hứa Thất An để lại nơi đó, đưa đến Hứa phủ đi. Sau đó mang tin tức cho Linh Bảo Quan, nói Hứa Ngân la và Lâm An ở một tháng sau kết hôn.”
Hoài Khánh vẫn là khinh thường nhằm vào Lâm An loại cùi bắp này, nàng chỉ là chế tạo một chút áp lực cho Hứa Ngân la thân ái.
Để hắn ở Ung Châu đánh trận cho tốt, đừng nghĩ nhi nữ tình trường nữa.
...
Tầm Châu, tri phủ nha môn, phòng nghị sự.
Dương Cung triệu tập toàn bộ tướng lĩnh cao cấp ở đây nghị sự, trong đó bao gồm Hứa Thất An vị trụ cột này.
Tầm Châu thủ thành chiến đã thắng, nhưng chỉ là thắng lợi cục bộ, tình thế vẫn ác liệt như cũ.
Kế tiếp, mới là nguy cơ thật sự thủ quân Đại Phụng cần đối mặt.
Tôn Huyền Cơ dẫn Viên hộ pháp tiến vào phòng nghị sự, Dương Cung và các tướng lĩnh cả kinh, nhìn Viên hộ pháp, thầm nhủ đây là có chuyện gì?
Viên hộ pháp mặc áo tù, mang theo còng tay xiềng chân cùng gông gỗ, một bộ dáng sắp lên pháp trường bị chém đầu.
Viên hộ pháp nhìn quét mọi người một cái, dễ dàng đọc ra tiếng lòng của bọn họ, hiểu nghi hoặc của bọn họ, Viên hộ pháp bi thương giải thích:
“Đây là Hứa Ngân la đeo cho ta, mục đích là để ta nhớ thật lâu, nhớ kỹ họa là từ miệng mà ra.”
Trong lòng mọi người mừng rỡ, đồng thời nhịn không được hỏi:
“Nếu là không nhớ lâu thì sao?”
Viên hộ pháp bi thương nói:
“Ta cũng như vậy rồi, một bước tiếp theo đương nhiên là kéo ra ngoài chém đầu.”
Dương Cung khoát tay:
“Không đến mức này, không đến mức này.”
Hứa nhị lang khoát tay:
“Đại ca có chút quá phận rồi.”
Miêu Hữu Phương thở dài nói:
“Tốt xấu Viên hộ pháp cũng là minh hữu, Hứa Ngân la quả thật quá phận rồi.”
Viên hộ pháp nhìn bọn họ một cái, càng thêm bi thương.
Nội tâm chân thật của Dương Cung là:
Con khỉ này cũng có hôm nay, quả nhiên là thiên lý sáng tỏ, báo ứng khó chịu, Hứa Ngân la trừ hại cho dân nha.
Trong lòng Hứa nhị lang là:
Đại ca khẳng định gặp chuyện vô cùng xấu hổ, để sau tìm hiểu tình huống một chút, ha ha.
Trong lòng Miêu Hữu Phương là:
Sau khi chém đầu óc khỉ có thể chia ta một miếng không.
Nhưng có vết xe đổ Hứa Ngân la, Viên hộ pháp cứng rắn vi phạm bản năng, nhịn xuống xúc động đọc hiểu nội tâm cùng nói ra miệng.
Lý Mộ Bạch tức giận nói:
“Hầu tử, ngươi sao lại chọc tới Hứa Ninh Yến?”
Viên hộ pháp đang muốn nói, Hứa Thất An thong thả đến muộn, từ ngoài sảnh đi đến.
Mọi người thấy hắn, ngây người.
Trên đầu Hứa Ngân la cắm một cây kiếm sắt chói lọi, thân kiếm từ thiên linh cái xuyên vào, chỉ lộ ra một cái chuôi kiếm.
Quá, quá thê thảm rồi nhỉ... Đám người Dương Cung trợn mắt cứng lưỡi, đồng loạt nhìn về phía Viên hộ pháp, thầm nhủ ngươi tạo nghiệt gì rồi?