Đêm khuya, Tào Thanh Dương mặc áo bào tím, chỉ vàng thêu ra tầng tầng lớp lớp hoa văn đám mây, một mình một người rời khỏi đại viện, đi về phía sau núi.
Phía sau núi có một người, cùng nước cùng tuổi.
Ánh trăng ảm đạm, bóng cây lắc lư, hắn ‘sột soạt’ dọc theo đường nhỏ trên núi hành tẩu, vạt áo bào tím lướt qua cỏ dại ven đường.
Tào Thanh Dương, hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, ánh mắt sắc bén, tướng mạo hoàn mỹ phù hợp một chữ “Chính”.
Về vị minh chủ này, giang hồ Kiếm Châu trước nay có lời đồn làm người ta nói chuyện say sưa, nghe nói tiền nhiệm minh chủ si mê tướng mạo học, hắn có một lần ngẫu nhiên, gặp Tào Thanh Dương lúc ấy vẫn là một lâu la của Võ Lâm minh.
Vui mừng quá đỗi, nói thẳng kẻ này tướng mạo phi phàm, là Hậu Thổ tướng trong vạn người không được một. Trời tròn đất vuông, đại địa đức dày nâng đỡ mọi vật, người có được Hậu Thổ tướng đức hạnh không sứt mẻ, có thể dẫn dắt quần hùng.
Thu làm đệ tử, truyền thụ một thân võ học, cũng mang vị trí minh chủ Võ Lâm minh truyền thụ cho hắn.
Mặc kệ tướng mạo học có đạo lý hay không, nhưng ánh mắt tiền nhiệm minh chủ quả thật không tệ, từ trình độ võ học mà nói, Tào Thanh Dương là Kiếm Châu đệ nhất võ phu, đứng đầu võ bảng.
Từ tố chất nghề nghiệp mà nói, Tào Thanh Dương thống lĩnh Kiếm Châu Võ Lâm minh, mười mấy năm qua chưa phạm sai lầm lớn, giang hồ Kiếm Châu trật tự ổn định, thậm chí còn có thể phối hợp quan phủ, truy bắt một ít tội phạm bỏ trốn giang hồ.
Bôn ba trong núi rừng một khắc đồng hồ, trước mắt chợt thoáng đãng, xuất hiện một vách đá thật lớn, đáy vách đá cao ngất, là một cánh cửa đá.
Cửa đá đóng chặt, cửa rơi đầy lá cây hư thối, mọc đầy cỏ dại, tựa như phủ đầy bụi vô tận năm tháng, chưa từng mở ra.
Khoảnh khắc bước ra khỏi cánh rừng, thấy vách đá, Tào Thanh Dương sâu sắc phát hiện đỉnh núi sáng lên hai cái đèn lồng màu đỏ, ở trên người hắn “chiếu” một lần, tiếp đó tắt.
Đó là Khuyển Nhung.
Tào Thanh Dương tới bên cửa đá, khom lưng, thanh âm trầm ổn cung kính: “Lão tổ tông, ta sẽ thay ngươi đoạt Cửu Sắc Liên Ngẫu, giúp ngài phá quan.”
Trong cửa cũng chưa có tiếng đáp lại.
Tào Thanh Dương tiếp tục nói: “Từ sau chiến dịch Sơn Hải quan hai mươi năm trước, quốc lực Đại Phụng từ từ suy yếu, sức khống chế của triều đình đối với các châu kịch liệt hạ xuống. Các châu tai nạn không ngừng, đồ tôn có dự cảm, đại loạn sắp tới.”
Trong cửa rốt cuộc vang lên giọng nói già nua mà lại mờ mịt: “Đại Phụng hoàng đế còn đang tu đạo?”
Tào Thanh Dương gật đầu: “Đúng vậy.”
“Hừ!”
Tiếng hừ lạnh từ trong khe cửa truyền ra.
Tào Thanh Dương tiếp tục nói: “Gần đây, từ kinh thành truyền về một tin tức, vị Trấn Bắc vương phòng thủ biên quan kia, vì xung kích nhị phẩm đại viên mãn, tàn sát ba mươi tám vạn dân chúng thành Sở Châu, bị một vị cường giả thần bí chém ở thành Sở Châu.”
Lập tức mang tin tức nói một lần đơn giản.
“Chém hay lắm!” Thanh âm đó đáp lại.
“Sau đó, Nguyên Cảnh Đế vì che giấu hành vi phạm tội, giết hại Sở Châu bố chính sứ vào kinh giải oan, bao che Hộ quốc công một trong các thủ phạm chính.”
“Chư công triều đình mặc kệ? Giám chính mặc kệ?” Thanh âm đó trầm thấp đi vài phần.
“Đúng vậy.”
Thanh âm Tào Thanh Dương hạ xuống, chợt thấy mặt đất dưới chân run lên nhè nhẹ, cửa đá cũng run lên, tro bụi ào ào rơi xuống.
Trên vách đá, hai cái đèn lồng kia lại sáng lên, lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.
“Lão tổ tông bớt giận, việc này còn có tiếp sau...” Tào Thanh Dương vội nói.
Tiếng thân núi chấn động dừng lại, hai ngọn đèn lồng màu đỏ trên vách đá tắt sau đó.
Tào Thanh Dương phun ra một hơi, khuôn mặt uy nghiêm đoan chính lộ ra cảm xúc rõ ràng thả lỏng, nói tiếp:
“Về sau, một vị ngân la xâm nhập hoàng cung, bắt Hộ quốc công, lên án mạnh mẽ hành vi phạm tội của hoàng đế, lên án mạnh mẽ hành vi phạm tội của Trấn Bắc vương, mang hai vị quốc công liên quan vụ án chém ở đầu chợ bán thức ăn.”
Trong cửa đá thật lâu không truyền đến thanh âm, lặng im nửa khắc đồng hồ, tiếng thở dài hư vô mờ mịt truyền đến: “Từ xưa thất phu đáng hận nhất, từ xưa thất phu không thẹn nhất.”
Tào Thanh Dương nghĩ nghĩ, giải thích: “Lão tổ tông, ngân la đó cũng chưa chết.”
“Ồ?”
Một lần này, trong thanh âm trầm thấp hư vô xen lẫn một tia tò mò.
“Người này tên là Hứa Thất An, là một gã Đả Canh Nhân, năm trước kinh sát quật khởi, lão tổ tông nếu muốn nghe, đồ tôn có thể nói với ngài, ngài đừng chê ta phiền là được.”
Thanh âm già nua mang theo một chút ý cười: “Lão phu giậm chân tại chỗ mấy trăm năm, không biết giang sơn bên ngoài, không biết Cửu Châu giang hồ, trừ cách đoạn thời gian nghe ngươi lải nhải, thời điểm khác, rất nhàm chán.”
Tào Thanh Dương liền ngồi xếp bằng ở trước cửa đá, có nề nếp nói: “Gần đây, trong chốn giang hồ thú vị nhất là Phi Yến nữ hiệp, trên triều đình làm người ta vỗ bàn tán dương nhất là ngân la tên Hứa Thất An này...”
Lập tức, mang năm kinh sát, từng sự kiện Hứa Thất An quật khởi từ từ kể ra.
Võ Lâm minh có thể xưng hùng giang hồ Kiếm Châu, làm quan phủ kiêng kị, triều đình ngầm đồng ý, tự nhiên có chỗ độc đáo của nó. Khiến Tào Thanh Dương kiêu ngạo không phải cao thủ trong liên minh, cũng không phải hai vạn trọng kỵ binh kia.
Mà là hệ thống tình báo hắn một tay tạo ra.
Người buôn bán nhỏ, giang hồ du hiệp, những người này tạo thành hệ thống tình báo, ở trong mắt Tào Thanh Dương, tuy không bằng cơ sở ngầm Đả Canh Nhân của Ngụy áo xanh, nhưng luận tới tin tức tình báo tầng dưới chót, lại thắng một bậc.
Từ trong tù phá giải vụ án bạc thuế, đến đao trảm thượng cấp, từ vụ án Tang Bạc đến vụ án Vân Châu, mãi cho đến vụ án Sở Châu gần nhất, Tào Thanh Dương đều có thể nói rõ ràng.
Kiếm Châu đối với vị Hứa ngân la này, là bỏ công phu rất lớn.
Đương nhiên, cũng bởi chuyện người nọ làm ra quá mức kinh thế hãi tục, quá mức nổi bật, muốn không biết cũng khó.
Lão tổ tông trong cửa đá kiên nhẫn nghe, nghe con đường một tiểu nhân vật tấn thăng, thế mà lại nghe say sưa.
“Thú vị, thú vị, kẻ này nếu không chết non, Đại Phụng lại sẽ thêm một vị võ phu đỉnh phong.” Thanh âm cià nua chứa ý cười nói.
“Giang hồ đồn đãi, kẻ này thiên phú không thua Trấn Bắc vương.” Tào Thanh Dương gật đầu, không cảm thấy lão tổ tông đánh giá có vấn đề gì.
“So sánh với Trấn Bắc vương, ta càng hy vọng nhìn thấy võ phu như tiểu tử họ Hứa xuất hiện.” Thanh âm già nua thở dài nói:
“Võ phu lấy lực vi phạm lệnh cấm, càng coi trời bằng vung, ý niệm lại càng thuần túy, bởi vì võ phu tu là bản thân... Trấn Bắc vương là một vị võ phu thuần túy, cho nên hắn có thể đi đến độ cao đó, nhưng chính bởi vì như thế, hắn mới có thể làm ra hành động độc ác tàn sát cả thành, cho nên, từ xưa thất phu đáng hận nhất.