“Là siêu phàm cảnh cao thủ, có, có ba tên...”
Mộ Nam Chi nuốt nuốt nước bọt, rốt cuộc có chút sợ hãi.
Tuy theo Hứa Thất An trải qua sóng to gió lớn, nhưng bây giờ họ Hứa không có đây nha, hơn nữa kẻ địch tựa như ngay tại phụ cận, Hoa Thần nên sợ vẫn sẽ sợ.
Thẩm thẩm run giọng nói:
“Là, là Hứa Bình Phong sao?”
Giọng nàng có chút chói tai.
Nghe thấy ba chữ Hứa Bình Phong, Trần thái phi bên kia quay đầu nhìn lại, vẻ mặt phức tạp.
Trong tầng hầm ngầm, các nữ quyến rối loạn hẳn lên, ai lá gan nhỏ đã nức nở khóc lên.
Ai to gan ồn ào đòi cấm quân hộ tống các nàng thoát khỏi hoàng cung, trường hợp lập tức loạn hẳn lên.
Không phải chỉ có thẩm thẩm đột nhiên sợ hãi, các nàng cũng cảm nhận được uy áp của cao thủ siêu phàm cảnh, lâm vào trong cảm xúc sợ hãi cùng khủng hoảng.
Thái hậu hít sâu một hơi, khiển trách:
“Yên lặng! Ồn ào, còn ra thể thống gì!”
Tiếng ồn ào lúc này mới thoáng ngừng lại.
Trong những nữ dặm này có hậu cung phi tần, có nữ quyến của văn thần võ tướng, Hoài Khánh mang bọn họ tụ tập ở trong hoàng cung, trên danh nghĩa là bảo hộ, thực ra là con tin.
Thái hậu tuy không thích Hoài Khánh đứa con gái này, nhưng nó đã mang những nữ quyến này giao cho mình, vậy thân là đứng đầu hậu cung, mình liền nên quản tốt bọn họ.
Thái hậu tiếp tục nói: “Bệ hạ còn ở bên trên, nàng đã chưa an bài chúng ta bỏ chạy, tự nhiên có chỗ dựa, không cần kinh hoảng.”
Hứa Linh Nguyệt liền nói ngay:
“Đại, đại ca của ta sẽ không mặc kệ ta cùng mẹ.”
Câu này của nàng so với thái hậu an ủi càng hữu dụng hơn, các phi tần, các quan lớn nữ quyến rốt cuộc bình tĩnh trở lại, yên lặng lau nước mắt.
Mấy người quậy dữ nhất, cũng không còn muốn chạy ra.
Thái hậu nhìn Hứa Linh Nguyệt một cái, có chút kinh ngạc.
Hứa Linh Nguyệt trả lại một cái tư thái nhu nhược dễ mến.
...
Cơ Huyền một đao chém chết cấm quân chen chúc mà đến, bên tai truyền đến Hứa Bình Phong truyền âm:
“Kim Loan điện!”
Thừa dịp Hứa Bình Phong dây dưa với Khấu Dương Châu, hắn một bước vượt qua tầng tầng tường cung điện, coi cấm quân như vô hình, xuyên qua ngọ môn, tới trên quảng trường ngoài Kim Loan điện.
Phía trước, dưới mái hiên ngoài Kim Loan điện, trên đan bệ, nữ đế mặc long bào đứng.
Nhìn nữ đế phong hoa tuyệt đại, trong mắt Cơ Huyền hiện lên một mảng hận ý, chính là tiện nhân này cùng Hứa Thất An mưu nghịch tạo phản, mới làm hại đệ đệ hắn Cơ Viễn chết.
Trước khi chết chịu hết làm nhục.
Về phần Ngụy Uyên dám tập kích bất ngờ Vân Châu, giết tộc nhân hắn, Cơ Huyền đã từ chỗ Hứa Bình Phong biết được.
Làm “thất hoàng tử”, hắn đương nhiên cũng muốn báo thù cho tộc nhân, tàn sát hoàng thất Đại Phụng, nam nữ già trẻ, không tha một ai.
Nhưng trong lòng không có hận ý, chỉ có tức giận đại bản doanh bị phá hủy, Vân Châu các tộc nhân đó giết thì giết rồi, tốt nhất ngay cả lão tử hắn cùng nhau giết.
Cơ Huyền chẳng những không tức giận, ngược lại muốn vỗ tay khen hay.
Cha còn sống, con nổi bật như thế nào?
Dù sao đối với quốc sư mà nói, chỉ cần là huyết mạch hoàng thất, nâng đỡ ai cũng giống nhau.
Cơ Huyền nhìn lướt qua truyền tống ngọc phù trong tay nữ đế, hề hề nói:
“Không ngại truyền tống thử xem.”
Nữ đế mặt không biểu cảm, ánh mắt lạnh nhạt quan sát, lạnh như băng nói:
“Không cần!”
Cơ Huyền gật gật đầu, nói:
“Các tướng sĩ Đại Phụng chém giết bên ngoài, thân là vua của một nước, sao có thể co đầu rút cổ ở trong hoàng cung?
“Ta mang ngươi đi gặp tướng sĩ Đại Phụng.”
Hắn muốn ở trước mặt thủ quân Đại Phụng, tự tay chém giết nữ đế.
Cơ Huyền không nói lời thừa, khí cơ rung động, đẩy hắn lướt về phía Hoài Khánh.
Hoài Khánh vẫn không nhúc nhích, giơ tay trái, trong tay một mảnh vỡ Địa Thư, nàng dùng mảnh vỡ Địa Thư, chỉ chỉ đỉnh đầu Cơ Huyền.
Ngay sau đó, một bóng đen từ trên trời giáng xuống, nặng nề nện ở trước mặt Cơ Huyền và nữ đế, đập quảng trường ngoài Kim Loan điện kịch liệt chấn động, vô số gạch đá đồng loạt bay lên, bụi đất bốc lên.
Thứ khảm xuống đất kia, là Già La Thụ hai tay chắp lại, cả người dính đầy máu màu vàng.
Cơ Huyền ngẩng phắt đầu lên, nhìn bầu trời.
Thấy pháp khí đồng xanh tan rã từng bộ phận, thấy “tấm màn” ngăn cách hoàng cung liên hệ với bên ngoài tán đi.
Thấy Hứa Thất An đứng ở trời cao, cả người trắng noãn như ngọc.
Pháp khí giám chính đời đầu lưu lại, bị nhất phẩm võ phu lấy bạo lực mạnh mẽ đánh vỡ.
...
Từ hoàng thành đến nội thành, từ trong thành đến ngoài thành, cao thủ lưu tâm nơi này, mặc kệ là phe Đại Phụng hay phe Vân Châu, đều thấy pháp khí đồng xanh tan rã.
Già La Thụ Bồ Tát chắp hai tay, nửa người khảm xuống mặt đất, nguy nga bất động, như một pho tượng bị đập bay.
Quần áo hắn giống như từng chà, lộ ra một cảm giác dày nặng cứng rắn.
“Hứa Thất An!”
Sắc mặt Cơ Huyền đột nhiên thay đổi, trong ánh mắt lóe ra phẫn nộ, thù hận, sợ hãi, mờ mịt, cùng với một tia tuyệt vọng.
Quốc sư từng nói, trận chiến độ kiếp biên cảnh phía Bắc cực kỳ bất lợi, Hứa Thất An và Lạc Ngọc Hành song song tấn thăng nhất phẩm.
Sét đánh giữa trời!
Cơ Huyền đột nhiên nghe thấy tin tức, suýt nữa điên cuồng, không thể tiếp nhận sự thật như vậy.
Nhưng đại chiến trước mắt, hắn áp chế tất cả cảm xúc bao gồm ghen tị cùng sợ hãi ở bên trong, lao vào chiến tranh.
Dù sao Già La Thụ và Bạch Đế còn, hai vị nhất phẩm thực lực hùng hậu, cho dù Hứa Thất An với Lạc Ngọc Hành song song tấn thăng nhất phẩm, nhiều lắm là chuyển hoàn cảnh xấu thành ưu thế, muốn quyết ra thắng bại, còn cần thời gian.
Mà trong khoảng thời gian này, chỉ cần bọn họ chém đầu nữ đế, đánh tan Đại Phụng quân, đoạt được kinh thành.
Quốc sư lại thuận thế trùng kích Thiên Mệnh Sư... Một khi thành công, Vân Châu quân lại thêm một vị nhất phẩm, mà lực lượng chúng sinh của Hứa Thất An nhất định bởi kinh thành thất thủ có điều cắt giảm, bên tăng bên giảm, Vân Châu vẫn có hi vọng.
Ở trước khi nhìn thấy Già La Thụ Bồ Tát bị đập vào hoàng cung, nện ở trước mắt, Cơ Huyền là nghĩ như vậy, Hứa Bình Phong cũng nghĩ như vậy.
Nơi này chỗ duy nhất xảy ra vấn đề là, mặc kệ là hắn hay Hứa Bình Phong, đều đánh giá sai chiến lực của Hứa Thất An.
Đầu tiên, từ sau Võ Tông hoàng đế, Cửu Châu năm trăm năm chưa có chiến tích công khai của nhất phẩm võ phu, duy nhất Thần Thù chợt lóe qua, bởi vì là nửa bước Võ Thần, không có giá trị tham khảo quá lớn.