Hắn vừa rồi có ý cạy ra đầu của muội muội cùng Lệ Na, nhìn xem hai người bình thường đều đang nghĩ cái gì?
Vì sao lời mỡ heo che lòng, có thể nói tự nhiên như thế, nghiêm trang như thế.
Lúc này, hắn thấy ngoài cửa sân hình vòm có một người đi vào, mõm Thiên Lôi tướng mạo xấu xí, là tùy tùng của Tôn Huyền Cơ, Yêu tộc từ Nam Cương mang về.
Về phần tên, Hứa Tân Niên chưa hỏi thăm.
“Vị huynh đài này, bản quan Hứa Tân Niên.”
Hứa nhị lang chào đón, chắp tay nói.
Bạch Viên hộ pháp nhập gia tùy tục, không quá tiêu chuẩn chắp tay hoàn lễ.
“Huynh đài xưng hô như thế nào?”
“Viên hộ pháp!”
Cái tên thật quái dị... Hứa nhị lang vội hỏi: “Hứa Thất An là đại ca của ta, Viên hộ pháp có thể nói tình huống của hắn ở Nam Cương hay không.”
Viên hộ pháp vừa nghe, mắt hơi phát sáng, thái độ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Hứa đại nhân khách khí rồi, bổn hộ pháp không biết thì thôi biết sẽ nói hết.”
Hai người đứng ở trong sân, trải qua một phen nói chuyện, Hứa Tân Niên đối với vị Viên hộ pháp này đã có hiểu biết rõ ràng.
Hắn đến từ Nam Cương, là hộ pháp Vạn Yêu quốc, tu vi tứ phẩm.
Thiên phú thần thông là nhìn thấu lòng người, cũng tu hành phật môn Tha Tâm Thông, chính là vì năng lực này, bị Tôn Huyền Cơ nhìn trúng, thu làm đệ tử.
Sợ không phải thu làm đệ tử, là làm công cụ truyền âm đi... Hứa Tân Niên biết rõ Tôn Huyền Cơ chướng ngại ngôn ngữ nói thầm trong lòng.
Viên hộ pháp liếc hắn một cái, trong giọng nói mang theo bi thương:
“Ngươi đoán đúng rồi, ta chỉ là một con khỉ công cụ.”
Đáng chết, quên hắn có thể nhìn thấu ý nghĩ của ta, trao đổi với loại người này thực mệt... Hứa nhị lang sắc mặt cứng đờ, vội vàng giải thích:
“Viên hộ pháp hiểu lầm rồi, ta không có ý tứ oán thầm ngươi, Tôn sư huynh nhìn trúng năng lực của ngươi, nổi lên suy nghĩ ái tài mà thôi.”
Viên hộ pháp yên lặng nói: “Cùng ta loại người này trao đổi thực mệt, Hứa đại nhân vẫn là không cần miễn cưỡng nữa.”
“...”
Hứa Tân Niên lấy lại bình tĩnh, ở trong lòng lẩm nhẩm kinh điển thánh nhân, vậy mới ngăn chặn mình suy nghĩ phát tán.
Đôi mắt xanh thẳm trong suốt của Viên hộ pháp nhìn hắn một lát, hứng thú rã rời dời ánh mắt đi.
“Dạ Cơ trưởng lão kia là yêu gì?”
Thông qua vừa rồi nói chuyện, Hứa nhị lang biết đại ca ngay cả nữ yêu cũng không buông tha.
“Dạ Cơ trưởng lão là hồ tộc!”
Viên hộ pháp có hỏi tất đáp.
Hồ tộc, vậy hẳn là điên đảo chúng sinh, lẳng lơ quyến rũ, có cơ hội cũng phải kiến thức một phen, dừng lại, dừng lại, không thể nghĩ nữa, học đi với hành, không chỉ nói cho qua chuyện, học đi với hành, không chỉ nói cho qua chuyện... Hứa Tân Niên kiềm chế suy nghĩ, thấy Lệ Na cùng Hứa Linh m cách đó không xa, giật mình:
“Viên hộ pháp có thể xem suy nghĩ của hai vị muội muội ta không?”
Hắn thường xuyên khó có thể hiểu, vì sao Linh m sẽ ngu xuẩn như vậy.
Kiến thức được năng lực đọc tâm đáng sợ của Viên hộ pháp, lòng hiếu kỳ Hứa nhị lang đè dưới đáy lòng nhất thời lên men. Nếu có thể biết Linh m cả ngày đang nghĩ cái gì, sau đó đúng bệnh hốt thuốc, có lẽ có thể dẫn nó tới con đường chính đáng.
Như vậy cũng đi trừ bỏ một tâm bệnh của mẫu thân.
Bạch Viên hộ pháp gật đầu, theo Hứa Tân Niên sóng vai đi qua.
Đôi mắt xanh thẳm trong suốt của hắn ôn hòa chăm chú nhìn Lệ Na cùng Hứa Linh m.
Hứa Linh m cùng Lệ Na cũng chú ý tới Viên hộ pháp xấu xí, nhưng thấy Hứa nhị lang ở bên người, liền không để ý, hai thầy trò vừa cằn nhằn lẩm bẩm chuyện vụn vặt, vừa phơi nắng tiêu hóa thức ăn.
Nhìn nhìn, Bạch Viên hộ pháp lộ ra vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.
Cái này... Trái tim Hứa nhị lang cũng theo đó thắt lại, nín thở không nói, lẳng lặng chờ đợi.
Chờ rồi chờ, chờ rồi chờ, hai khắc sau, Bạch Viên hộ pháp yên lặng xoay người rời đi.
“Viên hộ pháp!”
Hứa nhị lang đuổi theo, phát hiện vị hộ pháp tứ phẩm đến từ Nam Cương này, trong đôi mắt xanh thẳm toát ra uể oải cùng mờ mịt nồng đậm.
“Ngươi rốt cuộc đã nhìn thấy gì?”
Hứa nhị lang hỏi xong, ngừng thở.
Viên hộ pháp muốn nói lại thôi.
“Viên hộ pháp cứ nói.”
Hứa nhị lang nhất thời sắc mặt ngưng trọng.
Viên hộ pháp lúc này mới gật đầu, nói:
“Vị cô nương Nam Cương kia, mới vừa rồi nghĩ là: Bữa tối ăn cái gì, ngày mai ăn cái gì.”
? Trong đầu Hứa nhị lang hiện lên một dấu chấm hỏi thật to, suốt hai khắc đồng hồ, trong lòng Lệ Na chỉ nghĩ một chút thứ như vậy...
“Về phần đứa nhỏ kia, bổn hộ pháp gặp khắc tinh rồi, không ngờ một cô bé con, lại có một khỏa vô cấu chi tâm*.”
(*: trái tim, tâm linh không một vết bẩn)
Viên hộ pháp sắc mặt ngưng trọng, chậm rãi nói: “Tâm như gương sáng, từ trước tới giờ trống không một vật!”
Tâm như gương sáng, từ trước tới giờ trống không một vật, vô cấu chi tâm... Hứa nhị lang ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ Linh m lại thiên phú dị bẩm như thế.
Nhưng ở vài giây sau, hắn chợt phản ứng lại —— Trong suốt hai khắc đồng hồ, Hứa Linh m ăn uống no đủ đầu óc rỗng tuếch, cái gì cũng chưa nghĩ?!
Viên hộ pháp trầm giọng nói:
“Tình huống như vậy, bổn hộ pháp chỉ từng thấy ở trên người cao tăng phật pháp cao thâm, lòng không bụi trần.”
Nói tới đây, Bạch Viên hộ pháp lộ ra nét kính nể cùng khen ngợi:
“Không hổ là muội muội của Hứa Ngân la, tuổi còn nhỏ, vậy mà đã đến cảnh giới siêu phàm thoát tục bực này.”
Không phải như thế, Viên hộ pháp, ngươi có thể hiểu lầm rồi... Hứa Tân Niên mở miệng, lời giải thích lại như thế nào cũng nói không nên lời.
...
Nam Cương.
Thung lũng bí ẩn, Hứa Thất An đứng ở trong khe núi không có một bóng người, trước người là hai cái chân của Thần Thù, đáng giá nhắc tới, hai cái chân là tách ra, lúc trước Thần Thù bị phân thây, hai chân bị chặt đứt tận gốc.
Trải qua vài ngày “thu thập” khí huyết, lực lượng hai cái chân này có sự khôi phục thật lớn.
Tàn hồn bám vào trong chân, tính tình kiệt ngạo hiếu chiến, nhưng không giả dối, ngược lại, bởi vì quá mức kiêu ngạo tự phụ, khiến hắn tỏ ra có chút dễ thương.
Ví dụ như Hứa Thất An ước định với hắn, nhổ hai cây Phong Ma Đinh lại chiến đấu với hắn, hắn liền luôn tuân thủ hứa hẹn, lý do là, muốn đường đường chính chính đánh bại Hứa Thất An, tử chiến cùng cường đại đối thủ, mới là điều thú vị của cuộc đời.
“Chuẩn bị xong chưa?”
Tàn hồn trong đôi chân truyền đạt ra ý niệm: “Nhổ hai cây Phong Ma Đinh này, thực lực của ngươi sẽ tiếp cận tam phẩm đại thành. Đến lúc đó, chúng ta thống khoái đánh một trận.”
Hứa Thất An gật đầu: “Đợi sau khi ta giải được Phong Ma Đinh, chúng ta thống khoái chiến một trận, toàn bộ Nam Cương đều là chiến trường của chúng ta.”
Nhổ Phong Ma Đinh đối với Thần Thù tiêu hao rất lớn.
Hai chân Thần Thù như có chút nhiệt huyết sôi trào: “Ta đã sốt ruột không chờ nổi nữa.”