“Đừng, đừng giết ta, đừng giết ta...”
Hồng Lăng cầu xin tha thứ, trong miệng phun ra bọt máu, nhìn qua yếu ớt đáng thương.
Trong lòng nàng trào ra sự hối hận mãnh liệt, nếu không tham dự lần vây giết này, nếu không đến Đại Phụng, nàng căn bản sẽ không gặp, gặp quái vật này.
Đáng sợ nhất trong sứ đoàn không phải Dương Nghiễn, mà là tên Ngân la này, tên ác ma giấu ở trong đám người này.
Nàng bây giờ biết, lại đã quá muộn.
“Bần tăng chưa giết ngươi, bần tăng là đưa ngươi vào luân hồi.” Thần Thù hòa thượng chắp hai tay, nhìn về phía vương phi giả bị hấp thu tinh huyết, ôn hòa nói:
“Giống như nàng ấy.”
Hồng Lăng vẻ mặt tuyệt vọng, nàng thét to: “Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai.”
“Đại Phụng Ngân la, Hứa Thất An.” Thần Thù nói.
Hứa Thất An... Hồng Lăng lẩm bẩm.
Đây là lời cuối cùng nàng nói, ngay sau đó, đầu của nàng cũng bị vặt xuống.
Sau khi giết người xong, Thần Thù hòa thượng lần lượt thu lấy tinh huyết ba cường giả tứ phẩm, làm bọn họ hóa thành thây khô.
“Về sau lại có loại đối thủ này, nhớ gọi ta...” Nói xong, Thần Thù hòa thượng mang quyền khống chế thân thể trả lại cho Hứa Thất An.
Thần Thù đại sư bây giờ khẩu khí lớn như vậy sao... Thật sự là chiến đấu không thú vị, ta hoàn toàn chưa lĩnh hội được thần dị của tứ phẩm võ giả, còn chưa dùng sức, bọn hắn đã ngã xuống... Hứa Thất An thầm nhủ.
Đối với chiến quả như vậy, hắn cũng không kinh ngạc, thậm chí cho rằng nên như thế.
Lúc trước tay cụt của Thần Thù bị phong ấn năm trăm năm, hết đạn cạn lương năm trăm năm, vừa xuất thế, đã có thể đánh đuổi bốn Kim la, cùng với một tên Dương Thiên Huyễn.
Mà nay ở trong cơ thể hắn ôn dưỡng hơn nửa năm, lại được khí vận trong cổ mộ bổ dưỡng, nếu đối phó vài tên tứ phẩm còn phải động đao động búa, đánh khí thế ngất trời, vậy cũng quá vũ nhục vị cách của Thần Thù.
Không biết hắn có năng lực cứng rắn đối kháng Trấn Bắc vương hay không... Ô, Trấn Bắc vương là tam phẩm, mà chênh lệch giữa tam phẩm cùng tứ phẩm tựa như lạch trời, Thần Thù có thể giết tứ phẩm, lại chưa chắc có thể giết tam phẩm... Hứa Thất An cầm đao, nhìn quanh mình, ở đây trừ nữ tỳ, còn có hai người sống sót.
Chử Tương Long cùng thuật sĩ áo trắng.
“Ngươi sẽ chết, có di ngôn gì muốn dặn dò không?” Hứa Thất An đi đến trước mặt Chử Tương Long, hỏi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Chử Tương Long chỉ còn một hơi, dùng ánh mắt đục ngầu nhìn Hứa Thất An.
Hắn bị mũi tên xuyên qua trái tim, tử vong đã không thể tránh né, sở dĩ còn sống, là thể phách cường đại của võ phu đang chống đỡ.
“Không phải nói rồi sao, Đại Phụng Ngân la Hứa Thất An.”
“Đó không phải tiếng của ngươi.”
Hứa Thất An không đáp.
Chử Tương Long nhìn chằm chằm hắn, nhìn vài giây, thanh âm khàn khàn hỏi: “Ta vẫn luôn có vấn đề muốn hỏi... Ngươi, ngươi cho ta tượng Phật bằng đá...”
“Là giả, chắp vá lung tung, hơn nữa thiếu cân thiếu lượng.” Hứa Thất An cười nhạo nói.
“...” Chử Tương Long mắng: “Ngươi không được chết tử tế.”
Phốc!
Hứa Thất An vung hắc kim trường đao, chặt đầu của gã.
Sau đó, hắn lại nhìn về phía thuật sĩ thần trí điên cuồng, người này đã không thể câu thông, hai mắt máu tươi chảy ròng ròng, trong miệng thì thào lặp lại: “Chạy mau, chạy mau...”
Giơ tay chém xuống, mang thuật sĩ cũng chém.
G iết chết toàn bộ người sống, Hứa Thất An lấy ra quyển sách nho gia, xé xuống tờ ghi lại pháp thuật đạo môn “Tụ m Trận”, khí cơ dẫn cháy.
Trong rừng rậm, gió âm từng trận, mặt trời như mất đi nhiệt độ.
Bảy hư ảnh không đủ chân thật hiển hóa ra, ngưng giữa không trung, bọn họ vẻ mặt dại ra, có chút ngờ ngệch.
Trước khi đi lên phía Bắc, Lý Diệu Chân từng nói cho Hứa Thất An, người ta sau khi chết, thiên hồn cùng địa hồn rời cơ thể, nhân hồn sẽ lưu lại ở trong thể xác, bảy ngày sau mới sẽ tràn ra. Khi ba hồn không tập hợp đủ, hồn phách chất phác dại ra.
Mặc kệ hỏi hắn cái gì, đều sẽ trả lời theo sự thật, không biết nói dối.
“Các ngươi là như thế nào biết tin tức vương phi Bắc thượng, còn mai phục trước?” Hứa Thất An đảo qua hồn phách bốn cao thủ phương Bắc, bình tĩnh hỏi.
“Từ Thịnh Tổ nói cho chúng ta biết.”
“Người khổng lồ” Trát Nhĩ Mộc Cáp vẻ mặt dại ra trả lời.
“Từ Thịnh Tổ là ai.” Hứa Thất An trầm giọng nói.
“Một thuật sĩ...” Trát Nhĩ Mộc Cáp có hỏi tất đáp, phi thường thật thà.
Thuật sĩ? Ánh mắt Hứa Thất An chợt ném về phía hồn phách thuật sĩ áo trắng, như có chút suy nghĩ, hắn tiếp tục hỏi: “Vì sao phải mai phục vương phi.”
Người ta sau khi chết, hồn phách dại ra chất phác, vấn đề cần lần lượt từng cái, nếu không bọn họ sẽ không đáp được.
“Ngăn cản Trấn Bắc vương bước vào nhị phẩm.” Trát Nhĩ Mộc Cáp trả lời.
Ngăn cản Trấn Bắc vương bước vào nhị phẩm, cho nên cần chặn giết vương phi?! Trong… trong đó có liên hệ gì tất nhiên sao, không có vương phi, Trấn Bắc vương liền không thể tấn thăng nhị phẩm?
Câu trả lời này hoàn toàn ra ngoài Hứa Thất An đoán trước, dẫn tới việc hắn tạm dừng, tự hỏi hồi lâu.
Vốn ở trong phỏng đoán của Hứa Thất An, vương phi lần này đi về phía Bắc có bí ẩn khác, có lẽ liên quan đến mưu tính nào đó của Nguyên Cảnh Đế, hoặc Trấn Bắc vương.
Ừm, sự thật quả thật như thế, chỉ là hắn như thế nào cũng không thể ngờ được, vẻn vẹn một nữ tử, thế mà có liên quan với Trấn Bắc vương tấn thăng nhị phẩm.
Trầm ngâm một hồi, Hứa Thất An hỏi Hồng Lăng, Thang Sơn Quân cùng Thiên Lang vấn đề tương tự, nhận được đáp án là nhất trí.
Mục đích bọn họ chặn giết vương phi, thật là vì ngăn cản Trấn Bắc vương tấn thăng nhị phẩm... Hắn lại hỏi: “Vương phi có gì đặc dị?”
Trát Nhĩ Mộc Cáp lẩm bẩm: “Truyền thuyết, trong cơ thể vương phi ẩn chứa linh uẩn thế gian hiếm thấy, hấp thu linh uẩn của nàng, liền có thể dễ dàng bước vào tam phẩm.”
Cái này... Con ngươi Hứa Thất An hơi co rút lại, cảm thấy gã đang nói hươu nói vượn.
Tứ phẩm võ giả nếu còn xưng là người, như vậy tam phẩm là siêu phàm thoát tục, không thể lấy phàm nhân mà tính nữa, đây là cấp bậc sinh mệnh khác nhau.
Bởi vậy, số lượng võ giả tứ phẩm đến tam phẩm, hầu như là tụt xuống kiểu nhảy vực, Đại Phụng có bao nhiêu tứ phẩm võ giả, Hứa Thất An chưa từng thống kê, nhưng tuyệt đối không ở số ít.
Nhưng tam phẩm lại chỉ có một vị Trấn Bắc vương, khó khăn trong đó, có thể nghĩ mà biết.
Vẻn vẹn một vương phi, thế mà có thể khiến tứ phẩm tấn thăng tam phẩm?
Nghĩ đến đây, Hứa Thất An rốt cuộc nhịn không được, quay đầu nhìn thoáng qua bà dì.
Khó trách nàng sau khi biết được thuyền quan gặp phục kích, cảm xúc liền có chút không khống chế được, một đường nơm nớp lo sợ, không có cảm giác an toàn, hoàn toàn khác đoạn thời gian trước biểu hiện ngạo kiều... Nàng khẳng định là biết đặc thù của mình, biết rơi vào trong tay man tộc, sẽ gặp vận mệnh như thế nào.