So sánh với con U Minh Tàm này, Hứa Thất An và Mộ Nam Chi nhỏ bé như con kiến.
“Ngươi là ai?”
Trong miệng U Minh Tàm thốt ra âm tiết cổ quái, đánh giá Hứa Thất An.
Ở trong mắt nó, Hứa Thất An trừ khí huyết tràn đầy, khí cơ sâu không lường được, trong cơ thể còn có một khí tức quen thuộc.
Đôi mắt như đá quý màu đen kia nhìn chằm chằm Hứa Thất An hồi lâu, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng:
“Là cổ!”
Con U Minh Tàm này là Siêu Phàm cảnh, bộ dáng mạnh hơn tam phẩm tầm thường, không tới nhị phẩm... Nó nói là ngôn ngữ gì? Nghe qua không giống gào rống không có ý nghĩa... Hứa Thất An biết, đây là U Minh Tàm thật sự trong miệng Cửu Vĩ Thiên Hồ.
U Minh Tàm có thể ăn sinh linh Siêu Phàm cảnh.
Muốn giết nó không dễ dàng, trước mang Bạch Cơ cùng Mộ Nam Chi thu vào trong Phù Đồ bảo tháp, nhưng, loại dị thú này có thủ đoạn gì còn chưa biết, vị cách lại cao, mạo muội ra tay có thể sẽ lật thuyền trong mương... Hứa Thất An vừa nghĩ, vừa triệu ra Phù Đồ bảo tháp.
“Ngươi là cổ, tới nơi này làm gì, năm đó chuyện giữa Thần Ma các ngươi, cùng chúng ta những huyết duệ này có quan hệ gì đâu!”
U Minh Tàm lớn tiếng chất vấn, nhìn thấy sinh vật hình người này lấy ra một tòa bảo tháp phát sáng, nó lập tức nâng thân lên, bụng bành trướng, như là thai nghén cái gì.
Hai bên giương cung bạt kiếm.
Ngay lúc này, Bạch Cơ trong lòng Mộ Nam Chi nhỏ giọng nói:
“Nó nói là Thần Ma ngữ.”
Thần Ma ngữ? Hứa Thất An vẫn vận sức chờ phát động, hỏi:
“Ngươi làm sao biết.”
Bạch Cơ nói: “Ta đương nhiên biết, ta cũng biết nói Thần Ma ngữ.”
Đừng nói Hứa Thất An, Mộ Nam Chi cũng chấn động, Bạch Cơ ở trong ấn tượng của nàng, là nhóc hồ ly cả ngày khóc hu hu.
“Nương nương biết Thần Ma ngữ nha, ta lúc mới sinh ra, từng theo nàng học. Tỷ tỷ khác cũng chưa học được, chỉ ta học được.”
Bạch Cơ ngẩng đầu.
Xem làm ngươi đắc ý kìa... Hứa Thất An nghĩ nghĩ, nói:
“Vậy ngươi nói với nó, ta là đến cầu tơ tằm, dùng cái gì đổi?”
Nếu có thể sử dụng phương thức giao dịch đạt được tơ tằm U Minh, vậy tự nhiên tốt hơn chém giết đẫm máu.
Bạch Cơ nghe vậy, gật gật đầu, duỗi cổ, giọng chói tai hướng U Minh Tàm phát ra một chuỗi âm tiết kỳ quái.
U Minh Tàm vận sức chờ phát động, như lúc nào cũng có thể công kích kia, nghe thấy Thần Ma ngữ quen thuộc, đầu tiên là sửng sốt, sau khi kiên nhẫn nghe xong, trầm mặc một phen, nói:
“Chỉ là cần tơ tằm?
“Tiểu hồ ly, ngươi bảo hắn trả lời ta trước, hắn cùng cổ là quan hệ gì.”
Bạch Cơ phiên dịch lời của U Minh Tàm.
“Ngươi nói cho nó, ta chỉ là đạt được lực lượng của cổ.” Hứa Thất An nói.
Sau khi nghe xong con cáo trắng nhỏ phiên dịch, U Minh Tàm không do dự, đưa ra điều kiện:
“Ta muốn tinh huyết của ngươi, không cần nhiều, ba giọt là được.”
Hiển nhiên, nó cũng biết Hứa Thất An cường đại, cho rằng nếu có thể sử dụng phương thức trao đổi có được thứ mình cần, vậy hoàn toàn không cần thiết động thủ.
Bụng U Minh Tàm phồng lên như quả cầu, từng chút một hướng lên trên di động, thông qua lồng ng ực, cổ họng, cuối cùng mạnh mẽ phun ra.
Phốc phốc phốc... Từng sợi tơ mảnh khảnh đen thuần bay đầy trời, rơi ở trong khe, dính ở vách đá, tản ra khí độc gay mũi.
Phun tơ xong, nó khẽ thở hổn hển, tiêu hao không nhỏ.
Nhưng cái này không ảnh hưởng chiến lực, tùy ý không sợ hãi tên Nhân tộc này lật lọng.
Tơ tằm U Minh, màu tối đen, tính kịch độc, bền vô cùng, có thể thông U Minh, nghênh đón quỷ hồn... Trong đầu Hứa Thất An hiện lên ghi chép tương quan tơ tằm U Minh.
Cái này đến từ bí tịch “tài liệu học” của Ti Thiên Giám.
Hứa Thất An mở bàn tay, lòng bàn tay phồng lên một quầng khí xoáy tụ, dẫn dắt Tơ tằm U Minh bay lên, nạp vào lòng bàn tay.
Hắn mang tơ tằm thu vào mảnh vỡ Địa Thư, tiếp theo thực hiện hứa hẹn, từ trong Địa Thư triệu ra Trấn Quốc Kiếm, cắt cổ tay, ép ra ba giọt Kim Cương thần huyết ánh vàng rực rỡ.
Khoảnh khắc Trấn Quốc Kiếm xuất hiện, U Minh Tàm theo bản năng nheo mắt, may mắn lựa chọn trao đổi, mà không phải động thủ.
“Đón lấy.”
Hứa Thất An b ắn ra ba giọt tinh huyết.
U Minh Tàm hướng phía trước mấp máy một đoạn ngắn khoảng cách, bức thiết há mồm, tiếp được tinh huyết Hứa Thất An b ắn ra.
“Mỹ vị ~ “
Theo tiếng r3n rỉ sảng khoái, da thịt nhão nhoét của U Minh Tàm nhanh chóng căng lên, làn da thô ráp biến thành nhẵn nhụi, khuôn mặt trải rộng nếp nhăn một lần nữa căng bóng, chỉ một lát, nó từ bà lão già nua, biến thành nữ lang tuổi thanh xuân da trắng xinh đẹp, khí chất quyến rũ.
Nó nhìn hai nhân loại, một hồ ly, cảm khái nói:
“Ta từ thời đại viễn cổ sống sót đến nay, cho dù tuổi thọ Siêu Phàm sinh mệnh lâu dài vô tận, cũng chung quy không thể tránh khỏi đi hướng suy bại. Tinh huyết Siêu Phàm cảnh, có thể tu bổ khí huyết ngày càng suy bại của ta.”
Nó là Thần Ma huyết duệ từ thời kì viễn cổ sống sót đến nay? Hứa Thất An nghe xong Bạch Cơ phiên dịch, tim đập thình thịch.
Lúc này, U Minh Tàm nhìn chằm chằm Mộ Nam Chi, khẽ “Ồ” một tiếng, nói:
“Khí tức trên người cô ta là...”
U Minh Tàm lúc này đã phản lão hoàn đồng, hình dạng như nữ tử kiều mỵ diễm lệ, không giống bộ dáng già cả cay mắt lúc trước nữa, nhưng bị con mắt như đá quý màu đen của nàng sáng quắc đánh giá, Mộ Nam Chi vẫn có chút không thích ứng, nhíu mày, lui đến phía sau Hứa Thất An.
Nó sẽ không nhìn ra thân phận Nam Chi chứ, không có đạo lý, vòng tay Kim Liên đạo trưởng tặng có thể che chắn khí tức, ngay cả thuật sĩ cũng nhìn không thấu... Hứa Thất An nhíu nhíu mày, tay nắm Trấn Quốc Kiếm khẽ phát lực.
Tơ tằm U Minh đã tới tay, nếu không cần thiết, hắn không muốn phát sinh tranh đấu với một dị thú Siêu Phàm cảnh.
Nhưng đồng thời cũng biết linh uẩn Hoa Thần, đối với hệ thống chuyên tu thân thể có sức dụ hoặc rất mạnh.
Vừa định thao túng Phù Đồ bảo tháp, mang Mộ Nam Chi và con cáo trắng nhỏ thu vào trong đó, chợt thấy thân thể cao lớn của U Minh Tàm run lên, trong đôi mắt như đá quý màu đen, như có hào quang sụp xuống từng tầng, tựa như con ngươi nhân loại kịch liệt co rút lại.
Khuôn mặt diễm lệ của nàng lộ ra vẻ mặt cực độ kích động, chấn kinh, thét to:
“Cam mộc, là khí tức của cam mộc.”
Thấy cảm xúc của U Minh Tàm đột nhiên kích động, nhưng lại không có dấu hiệu công kích, Hứa Thất An dừng động tác thu người, nhìn về phía trong lòng Mộ Nam Chi:
“Nó nói cái gì?”
Bạch Cơ dịu dàng nói: “Là điềm mộc đầu (khúc gỗ ngọt).”