Nàng không nói lời thừa, vội nói: “Ngươi mau xem xem Hứa Thất An thế nào?”
Dương Thiên Huyễn ngồi ở bên giường, đánh giá Hứa Thất An, nắm lên cổ tay hắn bắt mạch, hồi lâu sau, tiếc hận thở dài, lắc lắc đầu.
Lòng Lý Diệu Chân đột nhiên trầm xuống, vui sướng vừa mới nổi lên tựa như ngọn lửa bị nước lạnh dập tắt.
“Hắn, hắn không cứu được nữa?”
“Ồ không phải, hắn vẫn có thể cứu giúp một chút.”
Lý Diệu Chân sững sờ nhìn hắn: “Vậy ngươi vừa rồi lắc đầu cái gì, thở dài cái gì?”
Dương Thiên Huyễn nghiêm trang trả lời: “Không có ý tứ gì đặc biệt. Chỉ là như thế, càng có thể biểu hiện ra tầm quan trọng của ta, không phải sao. Thời khắc mấu chốt, vẫn cần ta ra tay.”
Lý Diệu Chân muốn chém người rồi.
“Hắn sao bị thương thành như vậy?” Dương Thiên Huyễn hỏi.
... Lý Diệu Chân nheo mắt, lặng lẽ nói: “Ngươi không biết?”
Dương Thiên Huyễn hừ một tiếng: “Ta vì sao phải biết, chẳng lẽ ngươi cũng giống Thải Vi sư muội, cảm thấy ta đang bắt chước hắn?”
Lý Diệu Chân cười.
Lý Diệu Chân biết vị tam sư huynh này si mê bắt chước Hứa Thất An, dựa theo cách nói của hắn, Hứa Thất An là kẻ đại thành về hiển thánh trước mặt người khác, hơn nữa mỗi lần đều trước hắn một bước, cướp cơ duyên của hắn.
Cũng không phải Dương Thiên Huyễn oan uổng người ta, hắn là có căn cứ, ví dụ như lúc đấu pháp Phật môn, Giám chính cố ý mang hắn nhốt vào đáy Quan Tinh lâu, sau đó đẩy Hứa Thất An đi ra, đại biểu Ti Thiên Giám xuất chiến.
Lại ví dụ như Lý Diệu Chân cùng Sở Nguyên Chẩn thiên nhân chi tranh, Dương Thiên Huyễn lúc ấy “vừa vặn” lại bị nhốt dưới đáy lầu.
Hắn nếu là biết chuyện Hứa Ninh Yến làm, lập tức hâm mộ đấm ngực dậm chân nhỉ... Lý Diệu Chân không tính nói cho hắn lúc này, ít nhất phải chờ ổn định thương thế của Hứa Thất An.
Vì thế nàng thu liễm nụ cười, ôm quyền, thành khẩn nói: “Phiền Dương sư huynh rồi.”
Dương Thiên Huyễn gật đầu, đối với tư thái khẩn cầu này của thánh nữ Thiên tông, hắn rất hài lòng.
Lập tức từ túi trữ vật lấy ra chai lọ, cùng với kim chỉ, chỉ thấy Dương Thiên Huyễn cạy miệng Hứa Thất An, sau đó “Ba” một tiếng, búng văng nắp gỗ của bình sứ, mang miệng bốn năm cái bình sứ nhét vào miệng Hứa Thất An.
Phương thức rót thuốc có thể nói là thô bạo, chỉ một lát, Hứa Thất An đang hôn mê sắc mặt nghẹn đỏ tím, bộ dáng sắp bị chết nghẹn.
“Ngươi làm gì?” Lý Diệu Chân mày liễu dựng ngược.
“Hắn đã bị thương rất nặng, bệnh trầm kha hạ mãnh dược!”
Dương Thiên Huyễn rất chính nghĩa giải thích, vỗ cằm Hứa Thất An, để hắn mang thuốc nuốt xuống..
Bệnh trầm kha hạ mãnh dược là ý tứ này sao? Ngươi xác định không phải đang trả thù? Phi Yến nữ hiệp liếc hắn một cái.
Dùng thuốc xong, Dương Thiên Huyễn lại khâu vết thương cho hắn, miễn cưỡng cầm máu, sau đó nói:
“Ta chỉ có thể ổn định thương thế của hắn, muốn cứu hắn, cần lão sư tự mình ra tay.”
“Ngay cả ngươi cũng không được?” Lý Diệu Chân cả kinh.
Ở trong mắt nàng, Dương Thiên Huyễn là giang bả tử* của Ti Thiên Giám. Trừ Giám chính, Lý Diệu Chân chưa từng thấy Ti Thiên Giám có thuật sĩ nào phẩm cấp cao hơn Dương Thiên Huyễn.
(*: thuật ngữ giang hồ, chỉ người cầm đầu)
... Dương Thiên Huyễn trầm mặc thật lâu, chậm rãi nói: “Là tiểu tử này tìm chết, không quan hệ với năng lực của ta.”
Lời của Lý Diệu Chân, ở trong mắt Dương sư huynh “Trời không sinh Dương Thiên Huyễn ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài”, là khiêu khích trần trụi.
Hắn dừng một chút, tiếp tục nói:
“Hắn tất nhiên đã sử dụng Ngôn Xuất Pháp Tùy của nho gia, ài, không có hạo nhiên chính khí hộ thể, dám sử dụng pháp thuật nho gia. Nhìn thương thế thảm thiết này trên người hắn? Hắn dùng pháp thuật nho gia đổi lấy cái gì?”
Lý Diệu Chân trầm ngâm hồi lâu, nói: “Có lẽ có liên quan với chiến lực, trạng thái.”
“Cưỡng ép tăng lên chiến lực sao... Thật sự là không sợ chết mà.” Dương Thiên Huyễn chậc chậc một tiếng:
“Tứ phẩm của nho gia cũng không dám chơi như vậy.”
“Phải không?” Lý Diệu Chân hỏi.
“Đương nhiên!”
Dương Thiên Huyễn bĩu môi:
“Mấy tên tứ phẩm kia của thư viện Vân Lộc, bình thường đánh nhau chỉ dám nhắc tới vài câu “tụt quần rồi” “lui một trăm dặm” những thủ đoạn hiệu quả mạnh, nhưng lại sẽ không tạo thành lực sát thương quá lớn này.
“Cái này là vì cắn trả hạo nhiên chính khí có thể triệt tiêu là có hạn độ, bằng không, nho gia chẳng phải là vô địch?”
Lý Diệu Chân nói: “Nho gia thời kì toàn thịnh, không phải chính là vô địch sao.”
Dương Thiên Huyễn liền không muốn nói chuyện với nữ nhân này nữa, hắn ho khan một tiếng, nói: “Chờ hắn bước đầu hấp thu dược lực, giảm bớt đau đớn, chúng ta liền dẫn hắn trở về. A, đừng xem thường đau đớn, có lẽ sẽ mang hắn đau chết tươi.”
Hắn đi nhanh ra ngoài: “Ta ra ngoài đi dạo chút.”
Ti Thiên Giám Dương Thiên Huyễn Dương đại sư đến đây, sao có thể ẩn sâu công cùng danh chứ? Khẳng định phải ra ngoài hiển thánh trước mặt người ta một phen.
“Két...”
Hắn mở rộng cổng ủng thành, xuất hiện trước mắt đám đông binh sĩ thủ thành bên ngoài.
Các binh sĩ thủ thành bất thình lình nhìn thấy một người áo trắng xuất hiện, có chút mờ mịt.
Ánh mắt Dương Thiên Huyễn giấu ở dưới nón che từ từ đảo qua từng khuôn mặt mờ mịt, giọng điệu trầm ổn, lộ ra sự trấn định của thế ngoại cao nhân, tuyên bố:
“Bổn tọa là Ti Thiên Giám Dương Thiên Huyễn, tam đệ tử của Giám chính.”
Thuật sĩ của Ti Thiên Giám... Tam đệ tử của Giám chính...
Sau sự trầm mặc ngắn ngủi, binh sĩ phòng thủ ngoài ủng thành đột nhiên bùng nổ tiếng hoan hô mãnh liệt.
Ồ? Thế mà hoan nghênh như thế? Cái này, cái này không quá hợp lý nha... Không, cái này rất hợp lý! Dương Thiên Huyễn không khỏi thẳng lưng, sau đó xoay người, quật cường dùng cái ót nhắm vào mọi người.
Tuy cái ót giấu ở trong nón che.
Lúc này, hắn nghe thấy trong tiếng hoan hô ồn ào, binh lính nơi xa đang hỏi: “Tình huống gì vậy, mọi người đây là làm sao vậy?”
Có sĩ tốt trả lời: “Người nọ là thuật sĩ của Ti Thiên Giám, tam đệ tử của Giám chính.”
“Cái gì? Vậy quá tốt rồi, quá tốt rồi...”
“Đúng vậy đúng vậy, Hứa Ngân la được cứu rồi, Hứa Ngân la rốt cuộc được cứu rồi.”
Có người vui quá mà khóc.
Thân là con dân Đại Phụng, ai chẳng biết thuật sĩ Ti Thiên Giám có thể khởi tử hồi sinh.
Nguyên nhân bọn họ hoan hô là, là, Hứa Thất An có thể cứu, mà không phải ta?!
Dương Thiên Huyễn nghe xong trong lòng trầm xuống, vẫn đưa lưng về phía mọi người, nâng tay, ép xuống.
Nhìn thấy động tác tay của hắn, các sĩ tốt dần dần an tĩnh lại.
Dương Thiên Huyễn trầm giọng nói: “Hứa Thất An, hắn, lại làm cái gì rồi?”
Hắn biết Hứa Thất An ở Đại Phụng danh vọng rất cao ( đánh cắp cơ duyên của Dương Thiên Huyễn hắn), nhưng đám lính đầu to chỉ biết quân công này cho dù sùng kính đối với Hứa Ngân la, một màn trước mắt cũng vẫn quá khoa trương rồi.
Hắn có một loại dự cảm bất hảo.